Vụ bí ẩn quyển nhật ký mất trang (Phần 2)
Bạn đang xem 20 trang mẫu của tài liệu "Vụ bí ẩn quyển nhật ký mất trang (Phần 2)", để tải tài liệu gốc về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Tài liệu đính kèm:
vu_bi_an_quyen_nhat_ky_mat_trang_phan_2.pdf
Nội dung text: Vụ bí ẩn quyển nhật ký mất trang (Phần 2)
- Alfred Hitchcock Vụ bí ẩn quyển nhật ký mất trang Dịch giả: Đài Lan Chương 11 TÊN GIÁN ĐIỆP - Cứu! Cứu! Harvey la lên nữa và bước lùi để tránh vòng tay của con ma. Giọng Peter vọng đến: - Chuyện gì vậy? - Con ma! Harvey lập lại. Ở đây! Peter hiện hình từ màn sương mù, nhưng khi thấy con ma, Peter nín thở lùi lại hai bước. Con mắt của con ma đang nhìn chằm chằm vào Peter. Có tiếng chạy đến. Đến lượt giáo sư Shay, Hannibal và Bob xuất hiện. Mọi người đang há miệng nhìn con ma, thì màn sương mù tan bớt đi. Bob la lên: - Ủa cây mà! - Cây bách bị gió cuốn cong queo! Giáo sư nói thêm. Đúng vậy, con ma gù chỉ là thân cây có cành trông giống như hai cánh tay biến dạng. “Con mắt” to tương ứng với lỗ hổng trong tán lá cây tạo thành cái đầu. Gió thổi đỉnh cây làm cho con mắt sống động một cách đáng sợ. - Ừ, Harvey xấu hổ nói khẽ, phải công nhận cây bách giống con ma quá. Hannibal la lên: - Đó chính là con ma! Mọi người có hiểu không? Chắc là dấu hiệu do ông Angus để lại. - Dấu hiệu à? Peter hỏi lại. - Cậu nghĩ vậy sao Babal? Bob nói. Giáo sư Shay mở mắt thật to. - Trời đất! Tôi nghĩ Hannibal nói đúng đấy. Ta hãy thử tìm một chỗ giấu quanh cây bách
- này. Chắc là kho báu không xa đâu. - Em tìm bên trái, Harvey thông báo. - Mình tìm bên phải, Bob nói. - Hannibal, cậu hãy xem xét phía trên cao sườn dốc, giáo sư Shay khuyên. Tôi sẽ thám hiểm phía dưới. Peter đứng lại một mình tại chỗ, trong khi cả nhóm tản ra từ cây bách cong queo. Peter đăm chiêu nhìn sang trái, sang phải, lên trên, xuống dưới, rồi gọi: - Ê! Các cậu ơi! Các bạn không nghe. Mọi người quá chú tâm cào bụi đất phủ các khối đá xung quanh và nhấc những cục đá nhỏ lên. Giáo sư Shay đang dùng gậy lục lạo trong một khe hở. - Ê! Các cậu ơi! Peter gọi lần nữa. Mình nghĩ các cậu sẽ không tìm thấy gì đâu. Hannibal quay lại. - Cái gì? Cậu nói gì? - Anh Peter ơi, ra đây giúp em một tay! Harvey gọi. Nhưng Peter lắc đầu: - Mình không nghĩ cây bách này là dấu hiệu của Angus để lại đâu, Peter bình tĩnh nói. - Cậu nói cái gì đấy? Giáo sư Shay lầm bầm. Tốt hơn hết là cậu ra đây giúp mọi người đi - Nhìn đây, Peter dùng ngón trỏ chỉ bên phải. Thêm hai con ma nữa kìa! Thật vậy, hai hình bóng ma quái hiện lên trong màn sương mù. - Nhìn đằng kia nữa đi hướng ngược lại. Có ba con ma nữa! Gió khá mạnh vừa mới thổi lên. Khi gió làm tan dần màn sương mù, những cây bách hình thù kỳ quặc hiện lên đây đó. Nhóm người tìm kiếm đứng thẳng người dậy. Giáo sư Shay thở dài vứt đi cây gậy đã trở nên vô ích. - Đều là cây bách cả. Nhìn dưới góc độ nào đó, đúng là tất cả trông giống như ma. Đến lượt Hannibal thở dài. - Peter nói đúng. Có quá nhiều cây-ma trên đảo này để ông Angus chọn làm dấu hiệu. Trừ phi - Trừ phi cái gì? Peter hỏi. - Trừ phi ông Angus chọn đại một cây làm dấu hiệu. Phải mất hàng tháng để tìm quanh mọi cây bách. Và có thể cuối cùng lại không tìm được gì cả! - Các cậu à, e rằng ta phải bỏ cuộc thôi, giáo sư Shay nói.
- - Cũng chưa có gì chứng minh là ông Angus đã giấu kho báu trên đảo, Hannibal nhận xét. Ta phải Một đống đá sỏi sụt lở ngắt lời thám tử trưởng, Hannibal ngước mắt lên. Bây giờ sương mù đã gần như tan mất hẳn. Hannibal nhìn thấy rõ một con ma mới đứng trên đỉnh đồi. - Lại một cây bách nữa! Harvey cười khẩy. - Cây không thể làm sụt lở đá được, Hannibal nhận xét và không rời mắt khỏi hình bóng khả nghi. - Trừ phi nó có chân, Peter nói đùa. - Nhưng nó có chân mà! Giáo sư Shay đột ngột la lên. Nó lại di chuyển kìa. Không phải cây. Mà là người! Ê, anh trên kia! Đứng lại! Nhưng con ma biến mất. Tiếng bỏ chạy làm rung sườn đồi phía bên kia. - Nhanh lên! Giáo sư Shay kêu. Bắt lấy hắn! Giáo sư vừa nói vừa chạy, bốn cậu theo sát gót. Khi lên đến đỉnh đồi, tất cả nhìn thấy một bóng người đang chạy vòng qua đồi về hướng vịnh. - Chắc là hắn có tàu, giáo sư hổn hển nói. Thử chặn đường hắn xem! Nhóm nhỏ nhanh chóng quay đầu và chạy thật nhanh về vịnh. Peter và Harvey bỏ xa những người còn lại. Hai cậu gần như bay, chứ không chạy, đến bờ. Nhưng tên chạy trốn đã biến mất. - Hướng này! Hannibal hét lên phía sau lưng. Thật vậy, kẻ lạ vừa mới biến mất sau một tảng đá to. Peter và Harvey lao theo hướng mới chỉ. Bob và giáo sư Shay đi tắt qua một chỗ đá lởm chởm để gặp lại Peter và Harvey. Hannibal hổn hển đi theo. Giáo sư Shay, Bob, Peter và Harvey đến tảng đá gần như cùng lúc. Nhưng quá trễ. Ngay dưới chân tảng đá, có bãi đất dài và hẹp. Một chiếc xuồng máy đang đậu sẵn ở đó. Tên chạy trốn đã leo lên xuồng, chuẩn bị cho nổ máy, và khi đó quay lại. Tất cả nhìn thấy mặt kẻ lạ. - Người đàn ông chạy chiếc Volkswagen xanh lá! Bob sửng sốt la lên. Giáo sư Shay nhìn người đàn ông trẻ có tóc và ria đen ra đi. Giáo sư nhíu mày - Đó là cậu Stebbin, cuối cùng giáo sư nói. Xuồng đã đi xa rồi. - Thằng vô lại, giáo sư nói khẽ. Rồi đột ngột trấn tĩnh lại, giáo sư la lên:
- - Nhanh! Ra tàu! Tất cả quay đầu để chạy ra vịnh, đúng lúc Hannibal hổn hển đang bắt kịp. Thám tử trưởng hiểu ngay rằng người bị săn đuổi đã chạy thoát. - Xui thật! Thám tử trưởng thất vọng kêu. Không đứng lại nghỉ, Hannibal lại chạy lon ton theo cả bọn. Khi Hannibal đến vịnh, dây cột đã được tháo xong và máy tàu đang nổ, Hannibal cực nhọc leo lên tàu. Peter lái tàu chạy ra khơi. Tên chạy trốn vẫn còn trong tầm nhìn và Peter hy vọng còn bắt kịp được. - Cho chạy hết máy, Peter à! Giáo sư Shay ra lệnh. Phải bắt hắn lại! Giáo sư huơ nắm đấm về hướng xuồng máy nói thêm: - Đồ vô lại! Tên trộm! Hannibal đã lấy lại được nhịp thở quay sang giáo sư: - Bác có quen biết người này à? Hannibal hỏi. Ai vậy bác? - Cậu Stebbin, trợ lý cũ của tôi, giáo sư Shay giận dữ giải thích. Khi tôi mới biết nó, nó chỉ là một anh chàng sinh viên nghèo, mới tốt nghiệp đại học Ruxton. Tôi muốn giúp đỡ nó. Nhưng nó đã ăn cắp! Nó toan bán đi những món đồ lịch sử quý giá của Viện bảo tàng Hội Sử Học! Tôi đã buộc phải đuổi và kiện nó ra tòa. Nó bị xử một năm tù. Chiếc xuồng máy nhanh chóng chạy ra khỏi chiếc tàu buồm của giáo sư. - Ta không thể nào bắt kịp được, Peter thở dài. Máy không đủ mạnh. Giáo sư Shay tức giận nắm chặt hai tay. - Hannibal à, cậu đã tự hỏi không hiểu làm cách nào Java Jim lại biết nhiều thông tin về kho báu và gia đình Slunn? Thì câu trả lời đó! Bây giờ tôi nhớ lại rằng Stebbin có vẻ rất quan tâm đến Argyll Queen và ông Angus Slunn Chắc là nó đã trốn tù hay được tạm tha. Chắc chắn nó cấu kết với tên Java Jim. Trời ơi! Đây là một tên tội phạm trẻ nhưng nguy hiểm! - Có lẽ chính Stebbin đã chụp lại quyển nhật ký tối hôm qua, Bob nói. - Phải, Hannibal tán thành. Và nhờ quyển nhật ký, hắn biết được về hòn đảo, nhưng không tìm thấy gì. Bởi vì nếu cuộc tìm kiếm của hắn thành công, thì hắn đã không ở lại để rình rập xem chúng ta sẽ tìm thấy gì. - Nói cách khác, mọi người đều như nhau, Bob kết luận. Hòa! Không ai tìm thấy gì. Im lặng, mọi người đều tập trung suy nghĩ. Giáo sư Shay không thể rời mắt khỏi chiếc xuồng máy đang biến mất dần ở xa. Khi đến phiên thuyền buồm chạm đất liền, mọi người đành phải
- nhìn nhận thực tế: không còn dấu vết gì của Stebbin, xuồng máy hay chiếc Volkswagen. - Tôi sẽ đi báo công an ngay, giáo sư Shay vẫn còn giận tuyên bố. Dù sao, nó đã đột nhập vào nhà cậu tối hôm qua. - Nhưng cháu không nhìn thấy ông ấy. Một cách công bằng mà nói, cháu không thể thề rằng chính là ông ấy. - Nhưng cậu nghĩ thế! Ít nhất, tôi cũng phải báo rằng thằng du côn này đang có mặt ở vùng này. Công an sẽ chăm sóc nó. - Chán thật! Peter thở dài. Ta đã để cho hắn ta chạy thoát, và vẫn chưa tìm ra kho báu. Giáo sư chậm chạp lắc đầu: - Rất tiếc cho các cậu. Cuộc săn lùng kho báu này không có kết quả. Một trăm năm thời gian quá dài - Phải thừa nhận rằng ta không tiến triển được bao nhiêu, Hannibal nói. - Đừng nản chí! Harvey kêu. Ta hãy tiếp tục đi theo con đường mà ông Angus đã vạch ra. Trong quyển nhật ký của ông chỉ còn một tháng nữa thôi. Không nên dừng lại dọc đường. - Nếu các cậu quyết định tiếp tục, giáo sư Shay buồn rầu nói khẽ, tôi e rằng tôi phải để các cậu tự làm tiếp. Tôi không được phép bỏ bê công việc mình. Nhưng nếu tìm thấy dấu vết gì hay hay, nhớ báo tôi biết. Giáo sư leo lên xe hòm chạy đi. Khi xe biến mất, Harvey quay sang ba thám tử trẻ đầy hy vọng. Peter đặt câu hỏi mà Harvey đang trông: - Babal ơi! Bọn mình không bỏ cuộc chứ? - Trước hết, ta phải đi ăn trưa cái đã, Hannibal nói ỉu xìu. Mình cần suy nghĩ Chiều nay ta sẽ trở ra Hồ Con Ma và ta sẽ quyết định Thám tử trưởng thở dài thật kêu: - Trong vụ này, còn có một cái gì đó không rõ! Hannibal nói thêm. Bốn bạn chán nản lấy xe đạp chạy về nhà. Chương 12
- Alfred Hitchcock Vụ bí ẩn quyển nhật ký mất trang Dịch giả: Đài Lan Chương 12 NGUY HIỂM MỚI Bob đang ăn sáng thì Hannibal gọi điện thoại đến. Giọng thám tử trưởng để lộ sự kích động lớn. Hannibal khoa trương thông báo: - Bob à, mình nghĩ mình đã hoàn toàn đi lầm đường trong cách suy luận. Mình đã suy nghĩ và mình đã đi đến một khái niệm hoàn toàn mới về bài toán mà ông Angus đã đề ra. Bob mỉm cười. Khi Hannibal bắt đầu nói chuyện theo kiểu cầu kỳ này, là chắc chắn đang có một ý nghĩ nào đó trong đầu. Thám tử trưởng không hề tỏ dấu hiệu chán nản. Rõ ràng Hannibal rất tự tin. - Hẹn gặp nhau tại bộ tham mưu, Hannibal nói ngắn gọn. Mình có kế hoạch! Bob gác máy, vội đi lấy xe đạp Khi đến kho bãi đồ linh tinh, Bob thấy Hannibal và Peter đang đứng chờ mình bên cạnh xe tải nhẹ. Trong khi Hans lên ngồi sau tay lái, Hannibal ra hiệu cho Bob bỏ xe đạp lên xe, giống như Hannibal và Peter. Rồi đến lượt ba thám tử leo lên xe ngồi. Hans khởi động máy. - Mình nói với chú Titus rằng bà Slunn có khá nhiều đồ cũ cần bán. Thám tử trưởng giải thích và không nói gì thêm. Peter và Bob không dám hỏi. Hai bạn biết rằng Babal chỉ tiết lộ suy luận và kế hoạch của mình vào lúc do chính Babal chọn. Xe tải nhẹ đến Hồ Con Ma. Harvey đang đứng trước cửa chờ. Hannibal nói Harvey dẫn ba thám tử đi gặp mẹ. Bà Slunn đang ở phía sau nhà. Hannibal đi thẳng vào vấn đề ngay. - Thưa cô, khi đọc quyển nhật ký của ông Angus, tất cả tụi cháu đều tưởng rằng tải tàu là
- một cái gì đó mà ông chở ra đảo. Nhưng cháu đã đọc kỹ quyển nhật ký lại. Theo cô nghĩ, ông có thể đi tìm cái gì trên đảo? Bà Slunn mỉm cười yếu ớt. - Trời ơi, Hannibal! Làm sao tôi đoán ra được? Tôi đâu có ở đó lúc ấy! Nhưng tôi nghĩ ông Angus có thể mua một cái gì của chủ nhân đảo Cabrillo. Hannibal gật đầu, với nét mặt của một người không hề hy vọng sẽ nhận được một câu trả lời đạt yêu cầu cho câu hỏi của mình. Nhưng Hannibal vẫn hỏi nữa. - Thưa cô, cháu xin cô hãy thử suy nghĩ nữa đi. Ngoài ra, cháu còn nghĩ đến cái khác nữa. Trong thư để lại cho bà Laura, ông Angus căn dặn: “Hãy đọc những gì ngày tháng của anh đã xây cho em”. Ngày tháng! Cháu nghĩ ta phải lần theo dấu vết của ông, khắp những nơi ông đến, và xem ông làm việc gì, từng ngày một. Và chỉ khi nào nắm được mọi yếu tố, thì mới giải được vụ bí ẩn. Giống như trò chơi kiên nhẫn. Phải nắm trong tay tất cả những mảnh của trò chơi ghép hình, thì mới tái tạo lại được. - Có thể, Peter đồng tình. Có lẽ vì vậy mà thành phố và đảo không cho ta biết được gì. - Được, vậy ta hãy tiếp tục đọc kỹ quyển nhật ký của ông, Harvey nói. Sau đó là đến gì hả anh Hannibal? Hannibal rút quyển nhật ký ra khỏi cái túi rộng lớn - Ngày 21.11.1872, ông Angus viết thế này: “Nhận được thư anh em Ortega báo rằng đơn đặt hàng đã làm xong. Mình sẽ cần đến xe lớn”. Ngày 22.11, thì thế này: “Đã về từ Rocky cùng với hàng Ortega. Công việc rất tốt! Bộ phận nào cũng đúng kích thước yêu cầu. Đúng là phép lạ trong một đất nước mới mẻ và còn hoang dã!”. Sau đó là những ghi chép thông thường về công việc “tiến triển” và có hai chi tiết đáng lưu ý Hannibal ngước mắt lên. Mọi người lắng tai nghe. Thứ nhất là vào ngày 23.11: “Để ý thấy hai người lạ trong vùng. Thủy thủ”. Chi tiết kia là vào ngày 28.11: “Bọn lạ đã ra đi. Chắc là về báo cáo với thuyền trưởng”. - Đúng với thời kỳ ông nghĩ ông bị theo dõi! Bob nhận xét. Hannibal nghiêm trang gật đầu. - Phải. Dễ tưởng tượng ông đang ở vùng này một mình, chờ vợ con. Ông đã quyết định lập cư tại vùng này. Có thể ông không muốn ôm kho báu chạy trốn nữa. Rồi ông có linh cảm. Ông đoán được số phận đang chờ ông. Khi đó, ông quyết định giấu kho báu. Do ông có nhiều thời gian, ông dùng cái ông đang xây để làm bức thông điệp – dấu hiệu cho bà Laura.
- - Sau đó nhật ký viết thế nào nữa? Harvey nóng lòng hỏi. Hannibal chúi đầu trở vào nhật ký: - Ngày 5.12, ông Angus viết: “Đi Santa Barbara để làm nét chấm phá cuối cùng cho món quà của Laura. Đã tìm ra cái mình cần. Một vật rất đẹp, mua rẻ vì cửa hàng vừa mới bị hỏa hoạn thiêu hủy”. Thường bất hạnh cho người này, ông Angus có nghĩ đến vụ đắm tàu và kho báu không nữa! Hannibal khép quyển nhật ký lại. - Tối hôm qua, Hannibal giải thích, mình đã hỏi thăm về anh em Ortega. Họ là nhà buôn đá gạch nổi tiếng ở Rocky. Chắc chắn ông Angus đã mua mấy chiếc xe hàng của họ, nếu ông đang xây một cái gì đó. Xưởng vật liệu xây dựng Ortega vẫn còn. Không biết xưởng còn lưu giữ sổ sách cũ hay không, có thể ta sẽ tìm ra một thông tin có ích nào đó khi xem hồ sơ lưu. - Hay quá! Harvey hăng hái la lên. Đi ngay đi! - Chắc chắn là ta sẽ đi rồi, Hannibal cam đoan. Nhưng do ta cũng phải đi Santa Barbara, nên ta sẽ chia làm hai nhóm. Ta biết là chính Stebbin đã chụp lại quyển nhật ký. Nghĩa là thời gian đã rất gấp. Cần phải hành động nhanh. Bob và Peter sẽ đi thăm Công Ty Ortega. Harvey và mình sẽ đi Santa Barbara cùng anh Hans. Nếu biết được vật mà ông Angus đã mua ở đó, Harvey sẽ nhận ra vật ấy nếu nó vẫn còn ở đây. Bob lo lắng hỏi: - Cậu có chắc chú Titus cho phép anh Hans chở cậu đến đó không? - Có thể để làm cho bà Slunn vui lòng! Hannibal mỉm cười nói. Hannibal quay sang mẹ của Harvey nói: - Thưa cô, cô có thể bán cho tụi cháu ít đồ cũ, rồi nhờ anh Hans chở Harvey đi Santa Barbara để làm ơn không ạ! Bà Slunn cười. - Cậu khôn quá, Hannibal à! Bà Slunn kêu. Nhưng cậu nói đúng. Đúng là tôi có nhiều thứ mà chú của cậu sẽ thích mua. Bây giờ, đến phiên tôi có việc nhờ các cậu. Các cậu có thể cùng nhau khiêng cái chậu dâm bụt này ra trước nhà không? Khi các cậu đến, tôi định nhờ anh Rory giúp. Nhưng có các cậu đây, khỏi phải phiền anh ấy. - Dạ được, Hannibal nhanh miệng nói. Tụi cháu sẽ làm xong trong nháy mắt. Nhưng chậu rất nặng. Bốn cậu phải đặt trên khung gỗ tìm thấy trong góc nhà xe. Mỗi cậu nắm một đầu. Hì hục hì hục, vấp lên vấp xuống, bốn cậu đi vòng qua nhà và đặt chậu dâm bụt trước
- cửa. Vừa mới xếp chậu xong, thì có tiếng máy xe vang lên. Xe hòm của giáo sư Shay đang chạy nhanh tới. Chính giáo sư xuống xe, bước nhanh về chỗ bốn cậu. - Tôi đến báo các cậu! Giáo sư nói. Tôi đã gặp cảnh sát trưởng Reynolds để nói về Stebbin. Tên vô lại này được tạm tha cách đây sáu tháng. Nhưng nếu nó đột nhập vào nhà cậu thì sẽ phải trả giá đấy. Stebbin cũng biết rõ như vậy. Nếu bị bắt lại, có nghĩa là phải ngồi tù! - Cách đây sáu tháng, Peter nói lại. Là lúc nhà này bắt đầu bị trộm! - Đúng. Hannibal buồn rầu nói. Không hiểu Hannibal đột ngột ngưng nói, nét mặt căng thẳng, mũi khịt khịt. - Này Hannibal hỏi. Có ngửi thấy gì không? Đến lượt Peter cũng khịt mũi theo. - Khói! Peter la lên. Có cái gì đang cháy! Harvey la lên: - Từ phía sau nhà! Tất cả lao ra sau. Mọi người chạy vòng qua ngôi nhà to. Khi đó, mọi người hiểu ra: khói bay từ nhà xe cũ. Bà Slunn ló đầu ra cửa sổ. - Trời ơi! Bà la lên. Cháy! Hannibal đột ngột dừng lại, luýnh quýnh lục lạo trong túi Rồi hoang mang nhìn hai bàn tay trống không. Cuối cùng Hannibal hốt hoảng lên. - Quyển nhật ký! Thám tử trưởng tuyệt vọng la lên. Khi giúp mang chậu dâm bụt, mình bỏ nhật ký trên bàn thợ trong nhà xe! Chương 13
- Alfred Hitchcock Vụ bí ẩn quyển nhật ký mất trang Dịch giả: Đài Lan Chương 13 RƯỢT ĐUỔI ĐIÊN CUỒNG Hannibal cùng ba bạn chạy ra nhà xe. Khói dày đặc hơn, nhưng không thấy lửa. - Chỉ có gỗ cháy, Peter nhận xét. Đá không cháy được! Harvey chạy đi tìm bình dập lửa. Peter và Bob cởi nhanh áo khoác cũ ra và bước theo Harvey vào nhà xe. Nhóm bạn nhìn nhanh và biết ngay: - Góc nhà bị chạm mạch! Harvey la lên. Bà Slunn và giáo sư Shay đứng bên ngoài nghe tiếng bình dập lửa xịt và tiếng áo khoác cũ đập vào lửa. Hannibal, vốn thực tế, đã chạy đi ngắt điện Một hồi sau, khói giảm, rồi đám cháy tắt đi. Lửa cũng không kịp gây hại nhiều. Peter đắc thắng xuất hiện trở ra. Cậu cầm trong tay quyển nhật ký của ông Angus. - Hơi bị vàng một chút thôi, Babal à! Peter rạng rỡ thông báo. Nhưng mình thắc mắc một điều Mình tìm thấy nó dưới đất, gần cánh cửa nhỏ phía sau, cửa dẫn ra rừng. Và cửa này mở. Hannibal chau mày. - Mình đặt nhật ký trên bàn thợ mà, mình nhớ chắc, Hannibal tuyên bố. Vậy có lẽ có kẻ toan lấy cắp, nhưng do đám cháy, đã buộc phải bỏ chạy thật nhanh Và khi chạy trốn, kẻ này làm rơi chiến lợi phẩm. Chỉ có thể giải thích cách đó mà thôi! Hannibal càng khó hiểu hơn cả Peter! Nếu Stebbin đã chụp lại quyển nhật ký và nếu hắn làm việc với Java Jim, thì cần gì phải lấy cắp quyển nhật ký ngay bây giờ? Hannibal bị rứt ra khỏi dòng suy nghĩ bởi tiếng chạy đến. Đó là Rory. Rory chỉ vào nhà xe la lớn: - Phía sau! Sau nhà xe! Tôi thấy nó từ cửa sổ. Nó đang chạy qua cây rừng. Nhanh lên! - Nhanh! Đến lượt giáo sư Shay kêu. Có thể còn kịp bắt hắn lại.
- Hannibal không nghĩ thế, nhưng vẫn lao vào rừng theo mọi người. Rory dẫn đầu. - Tôi nhìn thấy nó đằng kia phía trước! Anh chàng Tô Cách Lan đột nhiên gầm lên. Nó đang cố ra đường. Nhóm rượt đuổi tản ra giữa cây rừng, khó tiến lên do cây mọc rậm rạp. Giáo sư Shay cố gắng đi theo đường thẳng, mong chặn đường kẻ đang chạy trốn. Hannibal và Bob, ở phía hậu quân, đứng lại để nhìn vào trong rừng. Im lặng đột ngột giáng xuống, như thể tất cả cũng đã đứng lại để lắng tai nghe và nhìn xung quanh. Rồi cách một khoảng về phía trước Hannibal và Bob, một giọng nói lầm bầm rằng “có lẽ tên vô lại ấy đang trốn”. Hannibal và Bob tiếp tục thận trọng tiến lên thêm khoảng một trăm mét. Một cành cây đột ngột kêu rắc phía bên phải. - Bob ơi! Hannibal kêu khẽ. Hannibal không kịp nói gì thêm. Một tiếng la vang lên bên tai thám tử trưởng. Một hình bóng bắn ra từ bụi cây. Hannibal ngã xuống đất, trong một mớ hỗn độn chân tay quấn vào nhau, có tiếng kêu la đủ loại. - Bắt được rồi! Peter la lên. - Cứu! Cứu với! Hannibal hét lên phần mình. Bob rầu rĩ rên: - Kìa Peter! Bọn mình đây mà! Cậu vừa mới bắt được Babal! Mớ xà ngầu đang lăn lộn trước mặt Bob dừng lại ngay. Hannibal ngước mặt lên và thấy Peter nằm dài bên cạnh và đè mình. - Từ từ! - Ủa! Peter sửng sốt thốt lên. Cậu đó hả? Mình cứ tưởng Mình nghĩ - Thôi! Dang ra! Hannibal càu nhàu và lồm cồm ngồi dậy, phủi quần áo. Lần sau, cậu phải nhìn kỹ rồi hẳn lao vào tóm người ta. Peter nheo mắt tinh nghịch. - Cậu hãy thú nhận rằng chính cậu cũng tưởng là cậu bắt được tên trộm, đúng không? - Trông hai cậu buồn cười quá! Bob trêu. Đến lượt Hannibal và Peter cũng phá lên cười theo. Hai thám tử vẫn đang cười khi giáo sư Shay, Rory và Harvey quay trở lại. Mắt giáo sư tức giận sáng lên sau cặp kính. Khuôn mặt tròn trịa và hồng hào của ông biểu lộ một nỗi thất vọng trông gần như hài hước. Rory cũng tức giận không kém.
- - Nó thoát rồi, anh chàng Tô Cách Lan giải thích. Quỷ tha ma bắt nó! Tôi đã thấy nó rất rõ! Đó chính là Java Jim, theo lời mô tả của các cậu. - Java Jim à! Giáo sư Shay phản đối. Anh McNab thân mến à, ý anh muốn nói Stebbin chứ! Tôi cũng đã thấy nó. - Ông nói gì vậy! Rory thô lỗ càu nhàu. Tôi nhìn thấy một kẻ trông như thủy thủ, có râu đen. - Không phải là râu! Mà là ria râu, giáo sư chỉnh lại. - Này! Tôi cũng đã gặp Stebbin rồi và nếu là nó thì tôi đã nhận ra! - Nhưng giáo sư Shay bắt đầu nói. Rồi ông im lặng và có vẻ suy nghĩ. - Thật ra cũng có thể tôi nhìn lầm. Tôi chỉ thoáng thấy hắn thôi. - Còn tôi đã nhìn thấy rất rõ! Rory cam đoan. Tôi chắc chắn là nó. - Cãi cọ cũng vô ích thôi! Hannibal nói. Ta đang mất thời gian. Về! Nhóm nhỏ nhanh chóng về đến nhà. Bà Slunn đang lo lắng chờ. Hans đã bỏ xe tải để xem có chuyện gì và đang đứng cùng bà. - Tên vô lại thoát rồi, Rory càu nhàu. Nếu tôi ra khỏi nhà nhanh hơn, tôi đã tóm được nó rồi! - Vậy chú đang ở trong nhà à? Hannibal vô tư hỏi. - Đương nhiên rồi. Tôi ngửi thấy mùi khói, tôi nhìn ra cửa sổ và tôi thấy tên đó rình rập gần nhà xe. - Phải báo công an, giáo sư Shay tuyên bố. Tôi đến để chỉ báo mọi người rằng Stebbin đang được tạm tha. Bây giờ tôi phải đi đây. Nhưng tôi phải đi báo đồn công an lần này thì về Java Jim! - Phải, phải, ông nói đúng, Rory tán thành (giọng nói Rory đột nhiên trở nên thân thiện một cách lạ lùng). Chắc là tôi phải xin lỗi các cậu! Rory nói thêm với ba thám tử trẻ. Tôi vẫn không tin là có kho báu, nhưng tôi thừa nhận rằng, ngoài các cậu, còn có những người khác tin là kho báu có thật. Anh chàng Tô Cách Lan lắc đầu và thở dài: - Theo tôi, đối thủ của các cậu là những người nguy hiểm. Chính công an phải chăm lo đến bọn chúng. Chứ không phải các cậu! Giáo sư Shay cũng nói theo ý đó:
- - Tôi rất tiếc phải nói với các cậu là tôi hoàn toàn đồng ý với anh McNab. - Phải, cũng có thể bà Slunn bắt đầu nói. - Nhưng thưa cô, tụi cháu không hề bị nguy hiểm! Hannibal nhanh miệng cam đoan. Rõ ràng là Java Jim đã có trong tay tất cả những gì hắn muốn. Hắn sẽ không toan tấn công tụi cháu nữa. Trên đảo, Stebbin cũng chạy trốn được. Cả hai đều săn lùng kho báu. Hay nhất là tụi cháu phải tìm ra trước. Bob và Peter sẽ thận trọng. Còn Harvey và cháu thì đã có anh Hans đi cùng. - Dù sao, tôi vẫn không thích! Rory sầm mặt càu nhàu. - Tôi nghĩ các cậu này sẽ biết giữ mình, bà Slunn bình tĩnh đáp. - Đúng đấy, mẹ à! Harvey rạng rỡ nói. Giáo sư Shay mỉm cười. - Tôi cũng thế thưa chị, tôi tin các cậu này. Bây giờ tôi phải đi đây. Các cậu nhớ thông tin cho tôi nhé! Giáo sư nhỏ bé leo lên xe hòm và biến mất. Rory miễn cưỡng giúp Hans chất lên xe tải nhẹ đống đồ đạc và bàn ghế cũ mà bà Slunn chịu bán cho chú Titus. Khi làm xong, Rory bước ra xe Ford cũ của bà Slunn. - Có thể mọi người dư thừa thời gian, nhưng tôi thì không. Chưa nói tôi còn phải sửa nhà xe nữa! Peter và Bob đã leo lên xe đạp ngồi để chuẩn bị chạy về Rocky tiến hành điều tra về hãng Ortega. Phần mình, Harvey và Hannibal leo lên xe tải nhẹ. Hans cho xe chạy đi Santa Barbara. Chương 14 Alfred Hitchcock Vụ bí ẩn quyển nhật ký mất trang Dịch giả: Đài Lan Chương 14 LẠI JAVA JIM
- Bên cạnh Hans, trên ghế trước, Hannibal ngồi không yên. Thám tử trưởng cứ mong đến Santa Barbara ngay. - Nhanh lên, anh Hans! Ta phải đến đó trước! - Em đừng lo, ta sẽ đến đó kịp mà, Hans bình tĩnh trả lời. Tốc độ chỉ làm cho xe rơi xuống hố thôi. Không giúp gì được cho ta! Hannibal thở dài, cắn môi do nóng lòng. Harvey vừa mới đọc lại một đoạn nhật ký của ông Angus, đột nhiên ngẩng đầu lên. Trông cậu bé sửng sốt: - Anh Hannibal ơi! Ông cố của em có nói đến chuyến đi Santa Barbara, nhưng không nói rõ là đến đâu! Ta sẽ đi đâu khi tới đó? Hans lầm bầm: - Santa Barbara là một thành phố khá lớn. - Đủ lớn để có hồ sơ lưu trữ nghiêm túc, Hannibal đáp. Ta sẽ tìm ra nơi ông Angus đến, bằng cách sử dụng hướng dẫn mà ông đã đưa ra. - Chỉ dẫn à? Harvey ngạc nhiên lặp lại. Chỉ dẫn nào? - Ông nói đã mua một cái gì đó trong một cửa hàng “vừa mới bị hỏa hoạn thiêu hủy”, Hannibal đắc thắng đáp. Năm 1872, Santa Barbara đủ nhỏ để vụ hỏa hoạn này được ghi vào hồ sơ lưu trữ của báo địa phương! Xe đến trung tâm thành phố vào giữa chiều. Tòa báo địa phương nằm trong một tòa nhà cũ, trên quảng trường chính. Nhân viên hướng dẫn đưa khách lên lầu hai, gặp một ông tên là Pigeon. Tổng biên tập là một người đàn ông mảnh khảnh và luôn mỉm cười. - Năm 1872 à? Ông nói. Không, lúc đó tòa báo này chưa có. Nhưng đúng là có, tòa báo địa phương, chắc chắn phải nói đến tai họa mà các cậu nói! - Chú có biết tụi cháu có thể xem hồ sơ lưu trữ của tờ báo ấy ở đâu không ạ? Hannibal hỏi. - Chính tòa báo này đã tiếp nhận lại, nhưng do thiếu chỗ chúng tôi buộc phải hủy mọi tài liệu trước năm 1900. Thám tử trưởng rên lên. - Tất cả à có phải tất cả là tài liệu thật sao? - E rằng nhưng khoan đã! tôi biết một người có thể giúp được các cậu. Đó là ông tổng biên tập già đã làm việc ở tòa báo hơn 60 năm. Ông say mê lịch sử những việc lặt vặt, cả
- những sự kiện rất xưa. Tôi gần như chắc chắn là ông ấy có bộ sưu tập riêng những số báo mà ông yêu quý, mà một phần là do thân sinh của ông để lại. - Ông ấy có sống ở Barbara không ạ? Hannibal hy vọng hỏi. - Có chứ. Ông Pigeon lật hồ sơ ra xem và rút một phiếu: - Ông ấy tên là Jesse Widmer và ở số 160 Anacapa Street. Chắc chắn là ông ấy sẽ vui lòng tiếp các cậu. Chẳng bao lâu xe tải nhẹ dừng lại trước số nhà. Đó là một ngôi nhà nhỏ xíu,, nằm ở cuối một lối đi dài vòng qua một tòa nhà lớn hơn. Hannibal và Harvey bước nhanh theo lối đi, trong khi Hans ngồi chờ trong xe. Hannibal đột ngột đứng lại. Một cánh cửa vừa mới đóng sập lại cách đó không xa. Có tiếng người bỏ chạy. - Anh Hannibal nhìn kìa! Harvey la lên. Cửa vào ngôi nhà nhỏ hé mở. Tiếng kêu yếu ớt vang đến tai hai bạn: - Cứu! Cứu tôi với! - Có người cần giúp. Đi! Hannibal vừa nói vừa lao tới, cùng Harvey. Hans cũng đã nghe thấy. Anh nhảy xuống xe và chạy tới. Cửa nhà dẫn vào một phòng khách sạch sẽ và ngăn nắp. Sách được xếp thẳng hàng trên kệ. Có “trang một” của một số báo có dòng tít giật gân được đóng khung cẩn thận. Giấy của những tờ báo này đã vàng: chắc chắn là báo không mới. - Cứu! Tiếng kêu xuất phát từ phòng khác, phía bên trái. Hai cậu bước vào một văn phòng chất đầy báo lưu và tạp chí. Máy đánh chữ đặt trên bàn làm việc. Một trang giấy in được một nửa cho biết có ai đang đánh máy. Một người đàn ông lớn tuổi nằm dưới thảm. Mắt ông nhớn nhác nhìn những người mới vào. Miệng ông dính ít máu. Mặt ông bị trầy xước. - Mein gott! Hans kêu khẽ khi thấy ông già bị thương. Hans nhẹ nhàng dìu ông già ngồi dậy và cho ông ngồi xuống ghế bành. Harvey chạy đi tìm ly nước. Ông già uống thật nhiều. - Người có râu, ông già bị thương nói khẽ. Có vết sẹo trên mặt. Trông giống thủy thủ Các
- người là ai vậy? - Java Jim! Harvey thốt khẽ. Hannibal tự giới thiệu mình. - Chính ông Pigeon đã đưa địa chỉ của bác cho tụi cháu. Bác đúng là ông Jesse Widmer, phải không ạ? - Phải Java Jim à? Là người đã tấn công tôi hả? - Thưa bác Widmer, tụi cháu nghĩ thế. Nhưng mà hắn muốn gì ở bác? Cựu nhà báo thở thật sâu, trong khi Hans dịu dàng lau vết thương cho ông. Rồi ông già mỉm cười, để chứng tỏ ông không bị thương nặng. - Người đó đến mà không có một lời giới thiệu nào. Tôi không quen biết gì hắn. Hắn đến hỏi về một vụ hỏa hoạn đã thiêu hủy một cửa hàng năm 1872. Hắn có nói đến vụ đắm tàu Argyll Queen nữa. - Hắn đang chạy theo kho báu, Peter nói - Vậy là có kho báu! Và con người đó đang tìm à? Do vậy mà hắn rất quan tâm đến hồ sơ của tôi. - Thế bác đã tiết lộ gì cho hắn ạ? Hannibal hỏi. - Tôi không nói gì hết! Tôi không thích cái mặt hắn. Khi đó, hắn đánh tôi và lục lạo hồ sơ của tôi. Có lẽ hắn tìm được cái hắn muốn, bởi vì hắn bỏ chạy mang theo vài mẩu báo cắt. Hannibal thất vọng kêu lên một tiếng. - Mẩu báo cắt à? Bác có biết về cái gì không ạ? - Chắc là về vụ hỏa hoạn năm 1872! Nhưng các cậu đừng buồn. Tôi có một hộp đầy phim về thời kỳ đó. Đó là cách tôi lưu thêm những bài báo mà tôi cần để viết quyển sách về sử biên niên địa phương. Đó, cậu hãy đặt cuốn phim này vào đèn chiếu Rồi Bắt đầu là tháng 9.1872 Ông cho chạy máy. - Thấy rồi! Chẳng bao lâu Hannibal reo lên. Ngày 15 tháng 11. Cửa hàng Right, nhà buôn thiết bị hàng hải, bị hỏa hoạn làm hư hại nhiều Chắc chắn là cái đó! - Right, ông Widmer lập lại. Cửa hàng này vẫn còn. Nằm gần cảng. - Ta đi nhanh! Harvey kêu. Hans lắc đầu. - Trước hết hãy gọi bác sĩ cho ông Widmer đã, Hans nói.
- Ông già lắc đầu kịch liệt: - Không, không! Không cần! Tôi cảm thấy khỏe hẳn rồi. Nếu có vấn đề, tôi sẽ gọi bác sĩ của tôi Các cậu hãy đi nhanh để bắt tên râu! Tin hắn bị bắt sẽ là liều thuốc tốt nhất cho tôi. Đi đi! Nhanh! Hannibal hơi do dự. Rồi cậu mỉm cười với ông già, cám ơn ông rồi ra đi cùng Hans và Harvey. Hans leo lên ngồi sau tay lái. Xe tải nhẹ chạy ra cảng. Cửa hàng Right rất dễ tìm. Cửa hàng bán thiết bị hàng hải nằm trên một con đường vuông góc với kè. Bảng hiệu dễ thấy. Một người đàn ông đứng tuổi tiếp ba người khách. - Tôi có thể giúp gì được cho các cậu? ông hỏi. Harvey nóng lòng trả lời bằng một câu hỏi: - Chú có lưu sổ sách từ 1872 không ạ? Hannibal bình tĩnh hơn giải thích: - Tụi cháu đang tìm Chủ cửa hàng ngắt lời: - Nếu các người là bạn của tên râu thô lỗ lúc nãy, ông sẵng giọng nói, thì xin mời các người ra khỏi cửa hàng tôi. - Dạ không, thưa chú! Tụi cháu không phải là bạn của tên vô lại kia! Hannibal la lên. Rồi thám tử trưởng trình bày mục đích đến cửa hàng. - Cậu nói Angus Slunn à? Chủ cửa hàng nói. Tôi rất tiếc nhưng, cũng như tôi đã nói với vị khách khó chịu kia, một số lớn sổ sách của chúng tôi đã bị hủy do tai nạn. Hannibal hết sức thất vọng. - Vậy là không có cách nào biết được ông Angus Slunn đã mua cái gì ở cửa hàng chú năm 1872 à? - Rất tiếc là không! Sổ sách kế toán của chúng tôi đều đã bị Chờ một chút Có thể tôi vẫn cung cấp được cho các cậu vài thông tin Các cậu có thể chờ một chút không? Sau khi nói những lời mang lại một tia hy vọng cho khách, chủ cửa hàng leo lên bậc thềm cầu thang dẫn lên một cánh cửa có đề “Cấm vào”. Ông biến mất. Hannibal đứng lại tại chỗ kiên nhẫn chờ đợi. Đột nhiên, sau khi nhìn ra ngoài đường, Harvey kêu lên một tiếng. - Anh Hannibal ơi! Harvey thì thầm gọi với một giọng hối thúc. Thám tử trưởng nhanh chân bước lại chỗ Harvey.
- - Gì vậy? - Ngoài kia có kẻ như đang rình rập cửa hàng! - Đâu? - Cuối đường bên này. Khi thấy mình bị lộ hắn thụt lùi mất. Nhà ở góc che mất hắn. Có thể là Java Jin! Hannibal liếc nhìn cuối cửa hàng. Chủ tiệm vẫn chưa quay ra. Hans đang mê say ngắm chiếc đồng hồ thuyền. Hannibal ra hiệu cho Harvey. Cả hai lặng lẽ bước ra ngoài. - Ta hãy cố nhìn mà không để bị lộ, thám tử trưởng nói. Hai bạn thận trọng bước theo con đường xuống kè. Đến góc đường, hai bạn thò cổ nhìn xung quanh. Harvey phát hiện ra ngay chiếc xe: - Anh Hannibal ơi, chiếc Volkswagen xanh lá! Xe đậu phía bên kia kè. Hannibal nhìn thấy một người đàn ông trẻ có ria đang bước nhanh qua vùng cát ướt về hướng chiếc tàu cũ nằm trong nước cạn. - Không phải Java Jim, mà là Stebbin! Hai cậu nhìn thấy kẻ khả nghi biến mất phía sau chiếc thuyền mắc cạn. Môi Stebbin nhấp nháy như đang nói chuyện. - Ông ấy có hẹn với ai đó, Hannibal nói nhỏ. - Hay là với Java Jim? Harvey gợi ý. - Đi! Theo anh! Hannibal ra lệnh. Hannibal cương quyết bước qua kè lại gần thuyền. - Nếu là Java Jim đang nói chuyện với Stebbin, ta có thể nghe được và biết kế hoạch của bọn này. Mà anh cũng muốn biết làm cách nào mà Java Jim lại nảy ra ý đi thẳng đến nhà bác Jesse Widmer mà không cần qua ông Pigeon! Hannibal im lặng, để ngón tay lên miệng. Thám tử trưởng áp sát người vào mạn chiếc thuyền cũ, lắng tai nghe. Nhưng không có âm thanh nào vang từ phía bên kia. - Xa quá, Harvey nói khẽ. Phải đi vòng qua. - Không được! Sẽ đụng đầu bọn chúng. Này anh có sáng kiến hay hơn. Ta hãy leo lên và rình từ trên cao! Mạn chiếc tàu cũ có thang sắt. Do độ nghiêng thang leo lên không phải là chuyện dễ. Nhưng Hannibal mập vẫn lên được phía trên. Harvey khéo léo leo theo. Hai bạn rón rén băng qua boong
- tàu để đến gần phía bên kia boong tàu đột ngột sụp xuống dưới trọng lượng hai bạn: gỗ đã mục nát! Hai bạn té vào một lỗ tối tăm. - Úi da! Hannibal lầm bầm và bị lún xuống một cái gì vừa mềm và ướt. - Bọn mình bị rơi xuống đống bao bố cũ, Harvey nói. Cũng còn may! Khi hoàn hồn, hai bạn cố đứng dậy trên sàn tàu nghiêng và nhìn xung quanh. Hai bạn đang ở trong hầm tàu một nơi tối tăm, hôi mùi gỗ mục Ít ánh sáng xuyên qua mấy tấm ván hở của sàn tàu và qua lỗ mà Hannibal và Harvey tạo nên khi té xuống. Rất tiếc, cái lỗ này nằm rất cao phía trên đầu hai bạn. - Phải tìm một cái gì để trèo lên, Hannibal nói. Thử tìm đi! Nhưng dù có lục hầm tàu, hai bạn không tìm được gì, ngoài mấy bao bố. Không có thùng, không có dây, không có thang. Ngược lại có cái gì đó động đậy trong góc. Chuột! Harvey khổ sở nhìn thám tử trưởng. - Không có cách nào ra khỏi đây được anh Babal ơi! - Thử tìm nữa đi, Hannibal đề nghị, nhưng không hy vọng lắm. Một lần nữa, hai bạn khám xét chỗ giam của mình. Đến một lúc nào đó, khi đang đứng phía đụng vào nước, Hannibal phát hiện một điều. - Harvey ơi! Hannibal gọi khẽ. Ở đây trong vỏ tàu. Thấy khe hở này không? Lúc thủy triều cao, có lẽ nước chảy vào chỗ đó! Mà khe hở lại nằm phía trên đầu! Harvey rùng mình. Hai bạn vội vàng quay lại chỗ bị té xuống. - Thử la lên xem! Harvey đề nghị. Đúng lúc đó, một bóng người che lấp lỗ hổng trên boong tàu. Một khuôn mặt cúi xuống. Một khuôn mặt trẻ có ria nâu! - Đừng tốn hơi sức làm gì, Stebbin nghiêm trang khuyên. Vào mùa đông không ai đi dạo quanh đây đâu. Và từ ngoài kè, chắc chắn không ai nghe thấy nổi! Hannibal và Harvey ngước mặt lên nhìn người lái chiếc Volkswagen xanh lá cây. Mắt ông như sáng rực trong bóng tối. Cũng với giọng nghiêm trang, ông tuyên bố: - Mà tôi lại cần nói chuyện với các cậu! Chương 15
- Alfred Hitchcock Vụ bí ẩn quyển nhật ký mất trang Dịch giả: Đài Lan Chương 15 MẮC BẪY Bob và Peter cực lực đạp về Rocky. Hai thám tử đến hãng Ortega vào lúc giữa chiều. Một người đàn ông nước da sậm đang bận chất gạch vào xe tải nhẹ. Bob và Peter đến gần ông, nói cần gặp chủ hãng. Người đàn ông lau mồ hôi trán trước khi trả lời: - Doanh nghiệp này do hai anh em Ortega sáng lập. Ông kỵ và bác kỵ của tôi. Tôi tên là Emiliano Ortega. Nói cách khác, ngày nay tôi là người chủ duy nhất! Ông nở một nụ cười rộng, rồi nói thêm: - Tôi là nhà cung cấp đá tốt nhất vùng này. Rất tiếc, ngày nay đá mắc quá. Người ta thích gạch hơn. Ông có vẻ thích nói chuyện. Bob hy vọng hỏi thử: - Có thể chú cung cấp được cho tụi cháu thông tin về doanh nghiệp của chú vào thời - Được! Các bạn trẻ muốn biết gì nào? - Ngày 22 tháng 11 năm 1872, hãng của chú đã bán cho ông Angus Slunn một xe kéo chất đầy cái gì đó. Tụi cháu cần biết đó là gì. - Cái gì! Emiliano chưng hửng kêu. Các cậu muốn biết chúng tôi bán cái gì cho ông ấy vào năm 1872? Cách đây hơn một thế kỷ à? - Dạ tất nhiên cũng hơi lâu quá rồi, Peter thở dài. - Chú không có cách nào giúp được tụi cháu à? Bob thất vọng nói. - Hơn một thế kỷ! Emiliano Ortega sửng sốt lập lại. Rồi ông đột ngột phá lên cười: - Đương nhiên là tôi giúp được chứ! Người dòng họ Ortega cẩn thận lắm. Mọi hồ sơ lưu trữ đều cất giữ rất tốt từ lúc doanh nghiệp được thành lập. Theo tôi!
- Ông dẫn khách lên phòng làm việc, mở một tủ chất đầy hồ sơ cũ mới lẫn lộn. Sau khi lục lạo một hồi lâu trong một tập hồ sơ to, ông lấy một quyển tập ra, thổi bụi, đặt xuống bàn và mở ra. - Xem nào: tháng 11 Ngày 22 đây! Angus Slunn Angus Slunn. À! “Angus Slunn, Hồ Con Ma – đơn đặt hàng đặc biệt: một tấn đá granit đẽo, thanh toán bằng tiền mặt và khách hàng tự mang đi”. Thế thôi. - Một tấn đá granit à? Peter hỏi lại. Nhưng loại granit gì? Ý cháu muốn nói đá kích thước như thế nào ạ? - Tôi không biết. Ở đây chỉ ghi trọng lượng vật liệu thôi. Đây là một đơn đặt hàng đặc biệt và nếu xét về giá cả, thì không phải kích thước bình thường. Tôi không thể nói gì hơn. - Thời đó người ta yêu cầu “những đơn đặt hàng đặc biệt” loại gì ạ? Bob hỏi. - Thì, ông Ortega vừa xoa má suy nghĩ vừa trả lời, có lẽ, trong trường hợp này, không phải chỉ là giao đá từ mỏ đơn thuần. Có lẽ đá phải được đẽo theo một cách thức nào đó, chắc là để có một hình thù hay một trọng lượng nhất định nào đó. Rõ ràng là đá thô phải được gia công. Thậm chí có thể là đá mài nhưng nếu vậy, thì người ta đã ghi vào đây rồi Hay ông Angus Slunn muốn xây thêm nhà phụ? - Tụi cháu cũng không biết nữa, Bob thú nhận. Nhưng gần nhà ông ấy không có nhà phụ bằng đá granit nào hết - Có thể là đơn đặt hàng về đá bất kỳ cỡ nào: to hay nhỏ, Emiliano Ortega nhận xét. Đá có thể dùng để xây nhà, nền móng, tường, hay bất cứ cái gì khác Kích thước và hình thù có quan trọng lắm không? - Dạ có! Peter và Bob đồng thanh trả lời. Ông Ortega gãi đầu. - Này! Những lần bán hàng của chúng tôi đều mang số thứ tự. Dường như đá của đơn đặt hàng này được khai thác từ mỏ cũ của chúng tôi, đằng kia, phía sau đồi. Bây giờ mỏ không còn dùng nữa. Chúng tôi chỉ giữ một người tại chỗ. Chắc chắn chi tiết đơn đặt hàng có ghi trên phiếu lưu trong văn phòng tại chỗ. Các cậu có thể đến đó kiểm tra. - Ồ! Bob vui mừng kêu. Chú cho phép à? - Tất nhiên! Này, để tôi chỉ vị trí chính xác của mỏ cho. - May quá! Peter thốt lên. Cách Hồ Con Ma có ba cây. Bọn mình sẽ ghé qua xem Hannibal và Harvey về chưa. Đúng lúc đó, Hannibal và Harvey đang nhìn khuôn mặt ria của Stebbin. Người đàn ông trẻ vẫn
- nhìn chằm chằm hai cậu. - Chúng tôi không hề muốn nói chuyện với ông! Harvey đột ngột la lên. Chúng tôi quá rõ ông là loại người như thế nào. Nét lo lắng thoáng qua mắt Stebbin. - Chính xác là cậu biết gì? ông hỏi. - Chúng tôi biết, Hannibal nói thẳng thừng, rằng ông là tên trộm. Giáo sư Shay đã buộc phải cho ông vào tù. Sau đó, ông được tạm tha, nhưng ông lại phạm tội đột nhập vào nhà tôi và âm mưu ăn cắp kho báu của Angus Slunn. - Công an đã biết hết! Harvey nói thêm. Stebbin ngẩng đầu lên nhìn xung quanh trên boong tàu, rồi cúi xuống hai cậu: - Hóa ra giáo sư Shay nói thế! ông nói. Vậy thì tại sao các cậu lại làm việc chung với ông ta? Hannibal chỉnh: - Ông ấy làm việc với chúng tôi. Chính chúng tôi tìm được quyển nhật ký thứ nhì của ông Angus quyển mà ông đã chụp lại! - Các cậu tìm được Stebbin có vẻ phân vân. Thế các cậu đã học được gì trong cửa hàng các cậu vừa mới rời khỏi? - Bộ ông tưởng chúng tôi sẽ nói à! Harvey kêu. - Sao ông không đi hỏi Java Jim, tên đồng lõa của ông? Hannibal nói thêm. - Java Jim? Các cậu biết gì về tên này? - Chúng tôi biết rằng hai người đều chạy theo kho báu! Harvey la lên. Nhưng các ông sẽ không tìm ra! Chúng tôi sẽ tìm trước! - Vậy là các cậu chưa biết kho báu ở đâu, Stebbin nói. Và có lẽ giáo sư Shay cũng không biết gì hơn! Nhưng các cậu nghĩ Java Jim có biết chỗ giấu không? - Có thể Java Jim không chịu nói hết cho ông nghe những gì hắn biết, Hannibal mỉm cười nói liều. Ông Stebbin à, nghe nói kẻ trộm thường hay ăn cắp của nhau lắm. - Kẻ trộm à? Stebbin lập lại. Hay để tôi giải thích Ông lại ngưng nói và lắc đầu: - Không, các cậu không Ông lại ngưng nói nữa và đứng một hồi, đăm chiêu nhìn hai tù nhân. Đột nhiên mắt ông sáng lên nữa:
- - Thường các cậu có bốn đứa mà! Hai cậu kia đâu? - Ông muốn biết lắm phải không! Harvey đáp. Hannibal cười. - Đã nói là chúng tôi sẽ tìm ra kho báu trước ông mà! Đến lượt Stebbin mỉm cười, một cách hết sức bất ngờ. - Nếu tôi đoán đúng, các cậu sắp thành công rồi, phải không? Lúc này chắc hai bạn kia đang ở Hãng Ortega. Cám ơn nhiều nhé! Hannibal rên lên một tiếng. Hannibal đã vụng về để cho Stebbin đoán được Bob và Peter đang ở đâu. Người đàn ông trẻ lại mỉm cười, rồi biến mất. Hai cậu nghe ông bước qua trên boong tàu phía trên, nhảy ra khỏi tàu rồi bỏ đi nhanh. Ở lại một mình, Hannibal và Harvey nhận thấy thủy triều bắt đầu lên. Không có cách nào để thoát được. Hai bạn xúm nhau hét thật lớn Sắp hết buổi chiều khi Bob và Peter, từ Rocky về, dừng lại ở Hồ Con Ma. Bà Slunn bước ra thềm cửa đón hai cậu. - Không, bà nói, Hannibal và Harvey vẫn chưa về. Hai thám tử thông báo những gì đã đọc được ở Hãng Ortega. - Một tấn đá được đặt làm đặc biệt à? Bà Slunn đăm chiêu lặp lại. Nhưng ông ấy định làm gì với đống đá ấy? Hay để làm móng cho nhà này? - Không đâu cô, Peter nói. Lúc đó nhà này xây xong rồi. - Theo cô, Bob hỏi, ông Angus có thể xây cái gì khác tất nhiên là bằng đá? Bà Slunn suy nghĩ một hồi, rồi tuyệt vọng lắc đầu. - Tôi không biết, các cậu ơi. - Chắc chắn là phải có cái gì đó chứ, Peter nói thêm. Chắc là ông Angus Tiếng xe chạy nhanh đến ngắt lời Peter. Có thể là xe tải nhẹ chở Hans, Hannibal và Harvey về? Không phải, đó là chiếc xe Ford của bà Slunn. Xe dừng lại trước nhà. Rory nhảy xuống xe. Rory mang máy phát điện nhỏ, trước kia đặt trong nhà xe và bị lửa làm hư. Rory buộc phải mang đi sửa. - Người xứ này chậm chạp quá! Rory càu nhàu. Không có chỗ nào làm nhanh và tốt! Tôi phải chờ cả buổi chiều mới lấy lại được máy phát điện sửa xong. Bà Slunn chấm dứt lời phàn nàn của anh bằng cách hỏi: - Anh Rory ơi! Anh có để ý thấy có cái gì ở đây xây bằng đá không? Một cái gì đó cần dùng
- đến một tấn vật liệu không nói đến nhà và nhà xe? - Bằng đá hả? Rory nhíu mày hỏi lại. Một tấn đá hả? Bob và Peter kể lại chi tiết tất cả những gì Emiliano Ortega đã nói. - Không biết, cuối cùng Rory trả lời. Tôi không thấy có cái gì tương ứng với khối lượng đá ấy! Các cậu nghĩ sổ sách ở mỏ đá sẽ cho biết chính xác hơn về hình thù và kích cỡ đá à? - Dạ phải, nếu tin lời ông Ortega, Bob thở dài. Nhưng ngày hôm nay thì trễ quá rồi. Tụi cháu sẽ không thể nào đến kịp đó trước tối. - Tôi sẽ lấy xe chở các cậu đi, Rory quyết định. Tôi có công chuyện phải đi ở vùng đó. Tôi sẽ ghé đó cho các cậu xuống. Nhưng các cậu phải về bằng xe đạp! Hai thám tử nhận lời. Bob cho xe đạp vào cốp xe rộng lớn của xe Ford. Peter nhét xe mình lên trên yên sau. Rồi cả hai leo lên ngồi cạnh Rory. Trời vẫn còn sáng khi xe dừng lại trước cổng vào mỏ đá cũ. Rory cho hai hành khách trẻ xuống xe, rồi chạy đi nhanh. Mỏ đá cũ tạo thành một lỗ hổng sâu, rộng ít nhất hai trăm mét. Dưới đáy thấy nước lấp lánh. Đá nhô đây đó và ánh lên nhẹ dưới những tia nắng mặt trời đang lặn. Sườn núi bị đào thành một loạt bậc thềm, trông giống cầu thang khổng lồ. Phía đối diện chỗ hai thám tử đang đứng, mỏ đá gồm ít mặt bằng hơn. Gần hơn, có một nhà chòi trên mặt bằng đá. Bên trong có ánh sáng. Xe tải nhỏ đậu phía trước. - Bảo vệ vẫn còn đó! Peter vui mừng nhận xét. Hai thám tử đi dọc theo mặt bằng chạy nhanh về hướng nhà chòi. Hai cậu đang đi được nửa đường thì đèn tắt đột ngột. Một người đàn ông bước ra, leo lên xe tải nhỏ. Bob và Peter đồng thanh kêu: - Chú ơi! Chú ơi! Chú! Người đàn ông đã đi quá xa, không còn nghe được nữa. Hai thám tử bắt đầu chạy, nhưng xe lại nổ máy, chạy xóc trên đường bùn, rời khỏi mỏ đá và rẽ vào con đường, biến mất. Khi đến nhà chòi, hai thám tử thấy nhà tối thui và khóa. - Trễ quá! Peter thở dài. Bob đi vòng qua ngôi nhà nhỏ. Bốn cửa sổ đều có cửa bảo vệ, cố định bằng những thanh gỗ to từ phía bên ngoài.
- - Nếu chui vào phía trong này được, Bob nói, bọn mình sẽ tự xem sổ sách lấy. Dù gì ông Ortega cũng đã cho phép rồi mà. Peter tháo một thanh gỗ ra khỏi cửa sổ. - May quá! Peter kêu. Cửa không khóa từ bên trong, còn cửa sổ thì vẫn mở. - May thật! Bob nói. Vào đi! Cả hai nhảy vào bên trong nhà chòi. Nhà được bố trí thành văn phòng. Toàn bộ một bên được dùng để chất những hồ sơ kiểu xưa bằng gỗ. Peter tìm thấy một hồ sơ đề: “1870 – 1900”. Một xấp hồ sơ có ghi “1872”. Peter mở ra, đặt trên bàn, Bob nhìn qua vai bạn Đúng lúc đó, có tiếng chân bước nhẹ bên ngoài. - Cái gì vậy? Bob thì thầm, rồi quay đầu ra cửa sổ. Có kẻ đập mạnh cửa và cửa sổ. Hai thám tử nghe tiếng thanh gỗ do một bàn tay lạ cài lại chỗ cũ. Chân bước đi xa dần. Bob và Peter bị nhốt! Chương 16 Alfred Hitchcock Vụ bí ẩn quyển nhật ký mất trang Dịch giả: Đài Lan Chương 16 TIẾNG ĐỘNG TRONG ĐÊM KHUYA Mặt trời lặn chiếu những tia nắng cuối cùng vào lỗ hổng trên boong tàu, ngay trên đầu Harvey và Hannibal. Hai cậu khàn cổ do la hét. Bây giờ, ngồi tựa lưng vào hông tàu, xa tối đa chỗ nước, hai cậu nhìn nước đang dâng lên từ từ trong khoang tàu. - Anh Hannibal ơi, bọn mình còn bao nhiêu thời gian nữa mới bị chết đuối? Harvey lạnh lùng hỏi thám tử trưởng. - Có lẽ còn hai tiếng nữa. Nhưng chắc chắn ta sẽ được giải thoát trước.
- - Đâu có ai nghe bọn mình kêu, Harvey nhận xét. - Chờ một chút, chắc là anh Hans đang tìm ta. - Nhưng anh Hans đâu có biết bọn ta đang ở dưới đáy một chiếc thuyền mục nát. Anh ấy sẽ không bao giờ nghĩ đến việc ra chỗ này. - Một lát nữa, ta sẽ tiếp tục kêu. Thế nào cũng có người nghe. - Hy vọng, Harvey nói khẽ nhưng không tin tưởng lắm. Nhưng vài phút sau, thay vì tiếp tục kêu la, Hannibal có vẻ quan tâm đến một cái gì mà cậu ta đang nhìn chằm chằm. - Harvey ơi, cuối cùng thám tử trưởng nói, em có thấy cái thùng kia không? Nó bị gắn vào thành nhưng ta có thể bứt ra thử. Harvey lắc đầu. - Cả nếu như làm được, thùng này cũng không đủ cao để leo lên đến boong tàu. - Không phải để leo lên, Hannibal giải thích. Nếu rứt ra được khỏi thành, thì thùng sẽ nổi. Ta sẽ bám vào đó và dâng lên cùng thủy triều. Harvey đứng phốc dậy. Cả hai lội bì bõm trong nước đến cái thùng do Hannibal phát hiện. Đó là một loại thùng ván đóng thưa bằng đinh. Hai cậu nhìn xung quanh tìm một khúc gỗ có thể dùng làm đòn bẩy. Đột nhiên, có tiếng chân bước nặng nề vang lên phía trên. Tiếng chân bước chậm chạp và thận trọng giống như của một người bước dè dặt để không bị phát hiện. - Anh Hannibal! Harvey thốt lên. Có ai trên đó. - Suỵt! Hannibal kêu. Không biết đó là bạn hay thù, Harvey à. Lâu lắm rồi ta không có kêu. Nên chắc chắn người ta đến đây không phải do tiếng la của ta. Harvey im lặng gật đầu. Hai bạn nín thở lắng tai nghe. Tiếng bước chân nặng nề vẫn di chuyển một cách thận trọng về chỗ boong tàu. Rồi kẻ lạ đứng lại. Im lặng. - Hannibal ơi! Giọng nói khỏe mạnh kêu. Harvey! Đó là giọng của Hans. - Anh Hans! Hannibal mừng rỡ gọi. Đây! Bọn em đang dưới hầm tàu! Cùng với Harvey, Hannibal chạy ra đứng dưới hố. - Anh kéo bọn em ra với, Harvey van xin. - Tất nhiên! Chờ một phút nhé! Hai tù nhân nghe tiếng Hans băng qua boong tàu, rồi tiếng sắt cạ vào gỗ. Một hồi sau cái thang
- bên mạn tàu bên ngoài được thả xuống hầm tàu. Hannibal và Harvey vội vã leo trở lên boong tàu. - Trời ơi! Harvey thốt lên. Được gặp lại anh em mừng quá, anh Hans ơi! - Khi thấy hai em không còn trong cửa hàng nữa, Hans nghiêm trang giải thích, anh thấy rất lạ. Bởi đáng lẽ các em phải chờ anh mà. Nên anh đi tìm thử. - Nhưng làm sao anh tìm được bọn em? Hannibal hỏi. - Anh tìm khắp nơi: ngoài đường, những góc có xe bán kem, tiệm bánh ngọt. Cuối cùng anh quay trở lại cửa hàng. Anh gặp một cậu bé nói là có thấy hai em trên chiếc tàu cũ này. Thế là anh ra chỗ này. - Một cậu bé nhìn thấy bọn em à? Hannibal nhíu mày hỏi lại. - Sao chính cậu bé ấy không đến cứu bọn em? Harvey thắc mắc. Nếu nhìn thấy bọn em trên boong tàu, thì chắc chắn cậu ấy cũng thấy bọn em té xuống. Tất cả diễn ra có vài giây thôi. - Phải, Hannibal nói thêm. Anh Hans ơi, cậu bé đó còn ở trong cửa hàng Right nữa không? - Không. Nó ra cùng lúc với anh, nó đi cùng anh đến góc đường để chỉ tàu, rồi đi về À quên mất, ông Right có nhắn lại với bọn em. Ông ấy đi hỏi ý kiến cụ thân sinh, là một người rất lớn tuổi. Tất nhiên cụ không biết được ông Angus Slunn đã mua cái gì vào năm 1872. Nhưng có thể biết được bằng cách trở về nhà gia đình Slunn. - Cách nào? Hannibal sửng sốt hỏi. - Cụ nói rằng thời đó, tất cả những mặt hàng ra khỏi cửa hàng đều có tấm bảng nhỏ bằng đồng với dòng chữ “Right”. Vậy phải trở về nhà bà Slunn và tìm một vật mang dòng chữ ấy. - Nhanh lên, anh Hannibal! Harvey kêu. Quay về nhà tìm thử! - Về cấp tốc nữa kìa! Hannibal nói thêm. Ồ! Mình cũng quên một điều nữa. Stebbin biết Bob và Peter đi đâu. Cả hai đều đang bị nguy hiểm. Khi Hans dừng xe tải nhẹ trước cửa nhà Slunn, đèn màu trang trí cây thông Noel đã bật sáng và làm cho màn đêm vui vẻ hơn. Harvey và Hannibal lao ra khỏi xe trước khi xe kịp dừng lại hẳn. Hans thong thả bước theo và đi thẳng đến máy điện thoại để báo cho chú Titus. Bà Slunn chỉ có một mình trong phòng khách rộng lớn, ngồi cạnh lò sưởi. - Mẹ ơi! Harvey la lên ngay, không kịp đứng lại thở. Nhà mình có món đồ nào mang một tấm bảng đồng nhỏ đề chữ “Right” không mẹ? Bà Slunn yêu cầu được giải thích, và Harvey trình bày ngay vài lời ngắn gọn.
- - Vậy là con không tìm ra được ông Angus đã mua cái gì hả? bà nói khẽ. Xem nào! Một tấm bảng nhỏ bằng đồng à. Thật ra, rất nhiều đồ đạc của ông Angus có dán nhãn. Mốt thời đó mà. Nhưng mẹ không nhớ có cái gì đề “Right” cả. - Mẹ suy nghĩ kỹ đi mẹ! Harvey hối thúc. Nhưng Hannibal đang lo: - Thưa cô, Bob và Peter chưa về ạ? - Về rồi lại đi! Hai cậu đi từ Rocky về đây báo cho tôi biết rằng ông Angus đã mua một tấn đá granit ở Hãng Ortega. Nhưng không biết hình thù và kích thước đá. Nên hai cậu đi đến mỏ đá cũ của Hãng Ortega để hỏi. Do có công chuyện đi hướng đó, anh Rory đã chở hai cậu đến mỏ đá và đi tiếp. - Giờ này vẫn chưa về, Hannibal nói vừa liếc nhìn đồng hồ tường chỉ bảy giờ. - Chưa. Anh Rory cũng chưa về, bà Slunn giải thích. Nhưng Tiếng ồn đột ngột vang lên giữa buổi tối im lặng. Giống như tiếng búa đập mạnh vào đá. Hans bước ra cửa sổ để lắng nghe. - Nghe không? bà Slunn nói khẽ. Tôi định nói với mọi người, thì bị tiếng ồn ngắt lời. Mấy tiếng này vang lên trong tối từ một tiếng đến giờ. Tôi thấy dễ sợ quá. Không biết đó là gì? - Tôi nghĩ có ai đang đập phá bức tường, Hans gợi ý. Giống như thế. - Bức tường à! Nhưng gần đây không có hàng xóm! Đâu có cái gì xây gần đây, trừ Bà Slunn dừng lại một hồi. - Trừ cái gì hả mẹ? Harvey hỏi. Con không biết cái mẹ đang nói! - Có lẽ con chưa bao giờ nhìn thấy. Đó là xưởng hun khói thịt, cũ lắm. Lâu rồi không có ai dùng nữa từ lúc ba con còn nhỏ. Mẹ quên mất. - Xưởng hun khói thịt, Hannibal lập lại. Xưởng hun khói thịt bằng đá phải không ạ? - Thì cũng có thể! Lần đầu tiên mẹ thấy, nó nằm dưới mớ dây cỏ leo. Mẹ chưa bao giờ nhìn thấy kỹ. - Nhanh lên! Hannibal kêu. Trong xe tải có đèn pin! Mọi người lao ra ngoài Rồi bà Slunn dẫn nhóm đi theo con đường mòn nhỏ hẹp xung quanh có cỏ dại và bụi cây mọc đầy. Đêm tháng mười hai rất lạnh đối với miền Nam Californie. Con đường mòn đi ngoằn ngoèo khoảng sáu trăm mét, rồi dẫn đến một nhà chòi cũ bằng gỗ. - Đây là nhà công nhân, từ hồi ông nội Slunn, mẹ của Harvey giải thích. Công nhân làm cho xưởng hun khói thịt cách đây hai bước!
- - Thưa cô, vậy là không phải ông Angus xây dựng xưởng hun khói này à? Hannibal hỏi. - Tôi cũng không biết chắc. Dường như ông nội Slunn tức con trai của ông Angus. Mắt bà Slunn cố nhìn vào bóng tối: - Chắc là đâu đây phía bên phải Tiếng búa đã dứt được một hồi rồi. Nhóm nhỏ tiếp tục bước theo con đường. Bụi cây cho thấy là có ai đi qua: cành cây bị gãy, cỏ bị dẫm nát. Cuối cùng cũng đến được xưởng hun khói thịt và chỉ thấy một đống đá! - Có kẻ đã đập phá nó! Bà Slunn thốt lên. - Và kẻ đó tìm kho báu, Harvey khẳng định. - Chỉ có thể là Stebbin mà thôi, Hannibal tuyên bố. Hoặc Java Jim. Cả hai đã có thể về từ Santa Barbara được mấy tiếng rồi. Nhưng không hiểu làm sao họ biết được về xưởng hun khói này! Hans lượm dưới đất một búa thợ rèn nặng nề. - Kẻ dùng búa này vẫn chưa đi xa lắm Hans nói khẽ. Mọi người lắng tai nghe, nhưng màn đêm vẫn im lặng. Dưới ánh đèn pin. Hannibal cẩn thận xem xét xưởng hun khói đổ nát. - Tường xây bằng đá chắc, thám tử trưởng nhận xét lón tiếng. Và xét tình trạng gạch bên trong, chắc là không có gì giấu trong lò. Ở đây toàn là màn nhện. Thám tử trưởng nhìn xung quanh: - Và không có gì cho thấy là người ta đã đào được một cái gì đó lên. Harvey lục lạo trong đống đá rải rác. - Nhìn đây! Harvey đột ngột la lên. Đá này có ghi cái gì này! Hans dùng đèn pin chiếu vào. Hannibal cạo đất phủ trên đá, rồi đọc: “H. Slunn, 1883”. - Đó là ông nội Slunn! mẹ của Harvey nói. Ông cũng tên là Harvey. Hannibal mỉm cười. - Điều này xác nhận những gì cô vừa mới nói. Không phải ông Angus xây xưởng hun khói. Không có kho báu giấu ở đây đâu. Ở lại thêm vô ích thôi Khi về đến nhà, mọi người nhìn thấy xe hòm của giáo sư Shay đậu cạnh xe tải nhẹ. Còn chính giáo sư đứng trước cửa chờ, mặt tái xanh vì lạnh và run rẩy trong bộ vét quá mỏng. - Thời tiết Californie như vậy là không bình thường, giáo sư càu nhàu rồi mỉm cười nói tiếp. Tôi đến hỏi thăm xem cuộc điều tra có tiến triển không. Nào, kể cho tôi nghe các cậu tìm thấy
- được gì Tất cả bước nhanh vào phòng khách ấm cúng, có cây thông Noel sáng đèn màu. Hannibal nhanh chóng thông báo cho giáo sư những gì đã học được ở Santa Barbara. - Tấm bảng bằng đồng à? Cả Java Jim và Stebbin đều có mặt ở đó à? Hừm Các cậu có tìm thấy vật gì mang nhãn hiệu Right chưa? - Dạ chưa, thưa bác, Harvey trả lời. Tụi cháu chưa bắt đầu tìm. - Tụi cháu đang chờ Bob và Peter, Hannibal giải thích. Hannibal kể lại chuyện thám tử phó và “Lưu trữ Nghiên cứu” đến Hãng Ortega, nói về mỏ đá cũ, nơi hai cậu nhất định đi ngay. Cuối cùng thám tử trưởng lo lắng nhìn đồng hồ tường. - Chú Rory chở hai bạn đến đó, nhưng mà Ồ! Nghe không? Chắc là mọi người về đó Thật vậy, đúng lúc đó, xe Ford dừng lại trước nhà. Rory xuất hiện, xoa hai bàn tay lạnh ngắt vào nhau. Rory chỉ có một mình. Bà Slunn chạy ra đón Rory. - Anh Rory! Bob và Peter đâu? - Chắc là ở nơi tôi bỏ lại! Ở mỏ đá ấy! Anh chàng Tô Cách Lan nói năng hơi cục cằn. Rồi quay sang Harvey, Rory hỏi: - Còn cậu, cậu tìm thấy gì ở Santa Barbara? Chắc là không được gì đúng không? Harvey kể lại cuộc phiêu lưu và nói thêm: - Tụi cháu chưa bắt đầu tìm vật mang nhãn hiệu Right, bởi vì tụi cháu vẫn còn đang chờ Bob và Peter về Mà có muốn tìm, cũng không có thời gian mà tìm Có kẻ dùng búa đập phá xưởng hun khói! Thám tử trưởng xấu hổ giải thích mình đã vụng về tiết lộ thông tin cho Stebbin như thế nào. Giáo sư Shay giật nảy mình lên. - Cái gì! Ông thốt lên. Nếu vậy, hai bạn kia đang gặp nguy hiểm thật sự rồi. Ta hãy đi nhanh đến đó! Đi cứu Bob và Peter! Ba người đàn ông và hai cậu bé lao ra ngoài. Bà Slunn nghe tiếng xe nổ máy Chương 17
- Alfred Hitchcock Vụ bí ẩn quyển nhật ký mất trang Dịch giả: Đài Lan Chương 17 CHỈ DẪN CUỐI CÙNG Dưới ánh sáng màu bạc lạnh lùng của các vì sao, mỏ đá lấp lánh nhẹ. Tuốt dưới đáy chỉ là cái lỗ tối tăm. Xe đậu ngay chỗ Rory đã cho Bob và Peter xuống xe. Xung quanh không có dấu hiệu gì của sự sống. - Thử tìm dấu vết! Hannibal ra lệnh. Năm người tản ra. Rory nhanh chóng tìm thấy xe đạp của Bob và Peter. - Xe đạp ở ngay chỗ tôi cho hai cậu ấy xuống xe, Rory nói với Hannibal và Harvey. Chắc hai cậu phải xuống mỏ đá, nên mới bỏ xe đạp lại ở đó! Mọi người cẩn thận đi xuống mỏ đá. Ánh đèn pin khiến các mặt bằng đá trông giống như bậc ghế ngồi của một rạp hát cổ xưa. Tuốt dưới đáy, nước đọng lại phản ánh lại đèn. Giáo sư Shay cúi xuống nhìn. - Biết đâu, ông rùng mình nói. Lỡ hai cậu té xuống đó - Nghĩ đến thôi, cũng ớn lạnh, Harvey thú nhận. Hannibal không nghĩ như giáo sư. Thám tử trưởng đang dò xét mặt đá để tìm dấu chấm hỏi vẽ bằng phấn, nhưng không thấy gì. - Nếu có bị ai rình theo, thì Bob và Peter không hề hay biết, cuối cùng Hannibal nói. Bởi vì, nếu hay biết, hai cậu đã để lại dấu chấm hỏi để cho biết đường đi. Ba Thám Tử Trẻ luôn luôn có phấn màu theo mình. - Không thấy mấy dấu hiệu này là không tốt rồi! Giáo sư càu nhàu. Có thể hai bạn bị tấn công bất ngờ Cả nhóm im lặng tiếp tục thám hiểm mỏ đá cũ. Nhóm đã đi được nửa đường xuống dưới đáy. Đèn pin lần lượt chiếu trên, chiếu dưới. Nhưng chỉ thấy các bậc thềm đá, những cây con cằn cỗi
- có rễ đâm vào giữa hai tảng đá và nhiều đống đá nhỏ. Những con thú nhỏ chạy trốn trong bóng tối và hai lần, rắn bò nhanh trước mặt Hannibal và Harvey để trốn vào khe đá. Xa xa nghe tiếng chó sói đồng cỏ sủa. Một lúc, có một con chim to tướng cất cánh ngay bên chân Hans để bay nặng nề sang bên kia mỏ đá, đậu vào cây. Có lẽ một con chim mồi đang săn! Nhưng vẫn chưa có dấu hiệu gì cho thấy Bob và Peter từng qua chỗ này đột nhiên, có tiếng động đâm thủng màn đêm im lặng. - Nghe! Hans đứng lại kêu. Lại nghe tiếng lách cách kim loại. - Bác có thấy gì không? Harvey hỏi. - Không thấy gì hết, giáo sư lầm bầm. - Đằng kia, Hannibal chỉ. Nhà chòi! Hannibal phát âm từ cuối cùng hơi lớn tiếng. Lại nghe tiếng lách cách phía bên nhà chòi, rồi tiếng chạy. Rory huơ đèn pin lên. Khi đó, trong chùm sáng đèn pin, mọi người nhìn thấy một bóng người nhỏ chạy nhanh về hướng một chiếc xe đang đậu gần đó. - Stebbin! Giáo sư Shay thốt lên. Lần này không được để hắn thoát! - Bob ơi! Peter ơi! Hannibal gọi. - Chạy theo tên vô lại ấy! Rory tức giận la lên. - Stebbin, đầu hàng đi! Giáo sư ra lệnh, hơi ngây thơ. Người đàn ông trẻ đã đến được chiếc xe Volkswagen xanh lá cây, nhảy vào xe và nổ máy trước khi nhóm rượt theo kịp đi đến nhà chòi. - Thằng khốn! giáo sư Shay chửi. Một lần nữa lại thoát khỏi tay ta! Nhưng Hannibal không quan tâm đến Stebbin. Thám tử trưởng đang lo lắng đến số phận của Bob và Peter. - Bob và Peter đâu rồi? Hắn có làm gì hại hai cậu không? Hannibal nói khẽ. Harvey chỉ nuốt nước miếng, thay vì trả lời. Ba người đàn ông cũng không nói gì. Hannibal lại nhìn xung quanh. - Bob! Peter ơi! Hannibal gọi thêm một lần nữa. Tiếng nói của Hannibal vang dội từ bậc thềm đá này sang bậc thềm đá khác. Tiếng dội lại trả lời cho Hannibal xuyên qua đêm tối một tiếng dội lại đột ngột chuyển biến thành một tiếng kêu khác:
- - Cứu với, Hannibal ơi! Bọn mình đây! Tất cả lắng tai nghe. - Babal ơi! Đây! - Đúng hai anh rồi! Harvey vui mừng reo lên. Ta phải - Nhìn kìa! Giáo sư Shay ngắt lời. Trong nhà chòi có đèn sáng! Đúng vậy, có những lằn sáng ở cửa và cửa sổ nhà chòi. Hannibal lao đến, cùng cả nhóm. Đến cửa, thám tử trưởng nhìn ổ khóa và lay thử. Từ bên trong Peter la lên: - Cửa sổ bên trái, Babal ơi! Kéo thanh gỗ ra! Rory phóng ra cửa sổ mà Peter nói, kéo thanh cài cửa sổ, mở ra. Bob và Peter mỉm cười: - Ôi! Peter thở dài, tưởng sẽ qua đêm ở đây rồi chứ thậm chí có khi tệ hơn nữa! - Trong khi bọn mình ở trong đây, có kẻ định lẻn vào, Bob giải thích. Khi đó bọn mình tắt đèn pin và đóng cửa sổ từ phía bên trong. Bọn mình vừa mới mở ra lại, khi nghe mọi người đến. Trước đó có kẻ đã nhốt bọn mình lại. Khổ thật! - Kẻ định lẻn vào chính là Stebbin – giáo sư Shay khẳng định. Tất cả chúng ta đã thấy hắn bỏ chạy. - Và có lẽ cũng chính hắn đã nhốt các cậu trước đó, Rory nói. Có trời mới biết tại sao hắn quay lại! - Thôi! Bước ra khỏi đây đi! Hans ra lệnh. Nhưng Bob lắc đầu: - Không! Mời tất cả vào đây! Cuối cùng cũng tìm thấy cái đang tìm. Vào đây xem! Không ai chờ mời lần hai. Năm vị cứu tinh lần lượt leo qua cửa sổ. Khi tất cả đã tập trung trong nhà chòi, Bob và Peter chỉ một hồ sơ để mở trên bàn, Hannibal đọc: - Đơn đặt hàng đặc biệt số 143, của Angus Slunn, giao đến công trường: mười tấm đan đẽo thành hình vuông. Tổng trọng lượng: một tấn. Hannibal ngước mắt lên: - Mười tấn đá! Hannibal lập lại. - Trọng lượng tổng cộng là một tấn, Peter nói thêm, tức một tấm đan nặng một trăm ký! Không hiểu ông Angus muốn xây cái gì với mười tấn đá nặng thế này? Hay là một tượng đài? Hannibal hoàn toàn sửng sốt. - Ở Hồ Con Ma không có tượng đài nào! Rory tin tưởng nói. - Hay là ở nơi khác? Giáo sư Shay gợi ý.
- - Một tượng đài xây cho bà Laura, đến lượt Harvey giả thiết, có thể là ở thành phố - Không, Hannibal nói, mình tin chắc rằng món quà dành cho bà Laura nằm đúng ở Hồ Con Ma. Chỉ còn phải tìm địa điểm chính xác. Quyển nhật ký của ông Angus nói về điểm này rõ lắm. Nhật ký nói rằng ông Angus luôn luôn quay về nhà để chuẩn bị món quà bất ngờ ấy. - Nếu vậy, giáo sư Shay nhận xét, ông Angus giấu kết quả lao động ấy Phải, có lẽ là vậy Ông ấy giấu khéo đến nỗi không ai thấy hết - Trừ phi, vật ấy quá đồ sộ đến nỗi không thấy! Bob chỉnh. Có thể nó chình ình trước mắt ta, đến nỗi ta không hề để ý đến nó. Hãy nhớ đến Bức thư lấy cắp, truyện của Edgar Poe. Không ai thấy nó, bởi vì nó nằm trước mặt mọi người. - Điều duy nhất mà mình nhìn thấy, là trễ lắm rồi và mình rất đói bụng! Peter nói thẳng thừng. Về nhà và ăn! Không còn gì hay hơn mà làm đâu! Mọi người cười. - Mời tất cả về nhà ăn tối! Harvey nói. Các anh chỉ cần gọi điện thoại về nhà báo thôi. Mẹ sẽ đãi mọi người một bữa ăn ngon và ta sẽ có thời gian suy nghĩ về chuyện hôm nay. - Đề nghị này hay đấy, giáo sư Shay mỉm cười tán thành. Trừ phi bà Slunn cho rằng đám săn lùng kho báu này quá đông! - Không có đâu. Mẹ sẽ rất vui! Harvey khẳng định. Cả nhóm nhanh chóng rời khỏi mỏ đá cũ. Bob và Peter cho xe đạp lên xe tải nhẹ, rồi bốn cậu cùng leo lên đó. Trong khi Hans nổ máy, Peter quay sang nói: - Này Hannibal! Mình nhớ hôm bữa cậu có nói thế này Cậu nói vụ bí ẩn giống như một trò chơi ghép hình và ta chỉ tái tạo lại bức hình được nếu có trong tay mọi mảnh của nó Peter nở một nụ cười thật rộng: - Mình nghĩ là bây giờ đã có đủ mọi mảnh hình rồi! Chỉ còn mỗi việc ghép lại là xong! Chương 18
- Alfred Hitchcock Vụ bí ẩn quyển nhật ký mất trang Dịch giả: Đài Lan Chương 18 HANNIBAL TÁI TẠO TRÒ CHƠI GHÉP HÌNH Chỉ sau khi xong bữa ăn ngon dọn trên bàn, bà Slunn mới cho phép khách sang phòng khách nói chuyện. Giáo sư Shay bước dọc bước ngang. - Nhất định phải tìm ra lời giải! Ông tuyên bố. Nếu không, Stebbin và Java Jim sẽ ăn cắp kho báu mất. Nay ta đã biết rõ hai tên làm việc chung với nhau. - Ta chưa có bằng chứng. – Hannibal nhận xét – Nhưng cháu đồng ý với bác là phải nhanh chóng giải vụ này. Ta đã có trong tay tất cả những gì có thể giúp ích cho ta: quyển nhật ký và bức thư. Mà cháu nghĩ ông Angus không dám đưa ra một bài toán khó quá cho bà Laura đâu: phải làm thế nào bà có thể giải ra chứ. - Đúng, Rory nói. Tôi cũng đồng ý. Nhưng trò ghép hình này đã được nghĩ ra cho một người nhất định và cách đây hơn một trăm năm! Ta đã cố làm hết sức, nhưng, như tôi đã nói, bây giờ đã quá trễ để hy vọng tìm ra câu giải đáp. Bao nhiêu thời gian đã trôi qua rồi! - Trời ơi! Chú Rory, chú nói như thể chú không muốn tìm ra kho báu vậy! Harvey phản đối quyết liệt. - Nếu giỏi, thì tìm ra đi! Rory càu nhàu. Hannibal đang mang quyển nhật ký của ông Angus dưới áo sơ mi, đặt áp sát ngực, cậu rút nhật ký ra khỏi chỗ giấu độc đáo ấy và mở ra. Bob và Peter xúm lại quanh thám tử trưởng. - Có bốn giai đoạn chính trong cuộc đời ông Angus, Hannibal tóm tắt lại, tương ứng với “ngày tháng” mà ông bỏ ra để xây dựng món quà bất ngờ dành cho bà Laura. Bây giờ ta phải cố gắng xem những giai đoạn này qui tụ về cái gì và liên quan thế nào đến bí mật Hồ Con Ma, tức là đến chính con ma. Cuối cùng, ta phải tìm xem cái gương có liên quan gì đến bí mật ấy. Rory, đang ngồi cạnh cửa sổ phá lên cười thật to.
- - Cứ trộn chung tất cả với nhau! Anh chàng Tô Cách Lan chế giễu. Rồi hãy lao theo một con ma đang ở nước khác. Khi bắt được nó rồi, bảo nó soi gương! Bob định cãi. Nhưng bà Slunn nghiêm khắc trừng mắt nhìn Rory, rồi quay sang Hannibal: - Trong khi mọi người đến mỏ đá, bà nói, tôi đã tìm kiếm khắp nơi. Rất tiếc! Tôi không thấy món đồ nào mang nhãn hiệu Right trong nhà này hết! Hannibal gật đầu. - Dù có vật gì đi nữa, Hannibal thở dài, nó cần thiết để cho món quà bất ngờ dành cho bà Laura được hoàn hảo. Theo bức thư, ta còn phải nghĩ đến những gì ông Angus yêu thích ở nhà, bên Tô Cách Lan. - Món quà bất ngờ này phải là một cái gì đó to lớn, Harvey nói. - Không hiểu ông Angus có thể xây cái gì bằng đống gỗ mỏ và đám công nhân đông đảo kia? Giáo sư Shay thở dài. Gỗ đó đâu mất hết rồi? - Và không hiểu ông Angus bố trí một tấn tấm đan to ở đâu, Bob nói thêm. Không thể nào nói rằng mười khối đá kích thước như thế là dễ giấu kín! - Này! Peter la lên. Công việc thường nhật của thợ mỏ là gì? Babal ơi! Cậu thường nói rằng luôn luôn phải nghĩ đến cách giải thích đơn giản nhất. Vậy thì bình thường, các thợ mỏ hay đào đất! Thợ mỏ đào những lỗ thật to và dùng gỗ mỏ, có khi cả đá to để chống đỡ các công trình của mình Ta đã kết luận rằng ở đây không có mỏ Nhưng rất có thể có một phòng ngầm dưới đất! Giáo sư Shay đột ngột ngưng bước tới bước lui. - Lỗ? Ông lặp lại. Dưới đất à? - Tại sao lại không? Peter nói nữa. Đó là một cách giấu kho báu rất hay. Và có thể ông Angus mua một cái tay cầm bằng đồng hay một cái đèn ở cửa hàng Right để trang trí cho phòng mật! - Nhưng ông ấy đã đi lấy cái gì trên đảo Cabrillo? Hannibal hỏi. Mà mình nghĩ một phòng mật không phải là món quà hay cho bà Laura đâu. Hãy nhớ rằng ông Angus định làm món quà bất ngờ cho bà vợ trước. Sau đó, ông mới cho kho báu thêm vào món quà. Từ khi Peter nói đến cái lỗ to dưới đất, giáo sư Shay đứng yên, chìm đắm trong suy nghĩ. Ông đột ngột hoàn hồn, bước đến gần Rory, cạnh cửa sổ. - Anh McNab này, giáo sư hỏi anh chàng Tô Cách Lan, anh có nghĩ là có thể có phòng mật không?
- - Không! Rory sẵng giọng đáp. Qua cửa sổ, giáo sư liếc nhìn hồ nhỏ xíu có cây tối tăm. Đột nhiên, ông quay lại, mắt sáng rỡ. - Hình như Peter nói đúng! Giáo sư kêu. Vùng đất cao ở Tô Cách Lan thường có nhiều hang động giấu kín. Chị Slunn à, trong thư yêu cầu phải nghĩ đến cái mà ông Angus yêu thích ở Tô Cách Lan, nhưng chị không biết đó là gì. Chính là - Hang động ngầm dưới đất nơi bà Laura và ông Angus hay hẹn hò gặp nhau lúc còn trẻ, Hannibal kết thúc câu. Đó là điều duy nhất mà vợ ông biết! - Phải, một hang động mà ông Angus đã tái tạo lại ở đây, giáo sư Shay nói tiếp. Và cái mà ông mang về từ đảo Cabrillo, có thể là bộ đồ kiểu Tây Ban Nha và thảm cho hang động dưới đất. - Một chiếc gương nữa! Bob kêu. - Đúng, đúng! (giáo sư nhỏ bé gật đầu lia lịa). Chắc chắn là vậy! Các bạn ơi, dường như ta đoán đúng rồi! Hang động ngầm chắc là giấu kín lắm, và với thời gian, có lẽ cửa vào đã trở nên rất khó tìm. Nhưng ta sẽ tìm ra. Đầu giờ sáng mai, ta sẽ rà soát thật kỹ vùng xung quanh. - Sao không đi ngay tối nay? Peter kêu. Ta sẽ mang đèn theo. Giáo sư Shay lắc đầu. - Tôi nghĩ ta sẽ không tìm thấy gì lúc trời tối đen như thế này. Ngoài ra, mọi người đã mệt mỏi rồi. Sau một đêm nghỉ ngơi, ta sẽ lại sức và hăng hái hơn. - Kho báu cũng không bay mất đâu! Bà Slunn cương quyết kết luận. Harvey phải lên phòng ngủ ngay. - Nhưng chắc chắn Stebbin và Java Jim đang lảng vảng rình rập quanh đây! Harvey phản đối. - Đối với bọn chúng, cũng như đối với ta, đêm tối cũng đen như nhau, giáo sư nhận xét, mà có những lúc phải chịu rủi ro chứ. Đối với ta, đây là một rủi ro rất mỏng manh! Bốn cậu thở dài đành nhượng bộ. Trong thâm tâm, bốn bạn đều hiểu rằng giáo sư nói đúng, nhưng dù sao, bốn bạn vẫn sẽ cảm thấy đêm quá dài. Peter nói lên suy nghĩ chung: - Từ đây đến ngày mai, bọn mình sẽ không ngủ được bao nhiêu! - Vậy hãy tưởng tượng thử chỗ ông Angus xây hang động bí mật! Sáng mai ta sẽ gặp nhau ở đây để bắt đầu tìm kiếm. - Đừng chờ tôi nhé! Rory đột ngột nói. Tôi không muốn biến thành trò hề đâu. Giáo sư Shay lái xe hòm ra về. Hannibal, Peter và Bob giúp Hans chất lên xe những món đồ cũ mà bà Slunn đã soạn ra cho chú Titus, rồi lên ngồi phía sau. Hans lái xe dọc theo con đường
- ngoằn ngoèo qua rừng, ra đến con đường lớn, quẹo trái, rồi chạy thật nhanh về Rocky. Suốt một hồi, Ba Thám Tử Trẻ im lặng. Rồi Hannibal hỏi: - Theo các cậu, làm thế nào mà ông Angus đánh dấu được vị trí hang động bí mật? - Có thể bằng cách chất những cục đá to ở cửa vào, Peter trả lời, vừa chất một cách tự nhiên vừa chỉ dẫn cho bà Laura? - Hay bằng cách trồng một cây? Bob nói tiếp. Một trong những loại cây mọc gần nhà ông, bên Tô Cách Lan. - Cây! Hê hê! Có thể lắm đấy! - Hay gương! Peter la lên. Dưới đất, hay trên cây mà bà Laura có thể nhìn thấy từ một nơi nhất định. - Từ một cửa sổ bà thường ưa ngồi, Hannibal tiếp, hay từ trên tháp canh gác! - Trời! Bob reo lên. Mình dám cuộc có một giả thiết đúng. Đúng đấy, Hannibal à, mình tin chắc như thế. Hannibal gật đầu tán thành, rồi lại lo ngắm nhìn những ngôi nhà đầu tiên của Rocky. - Chỉ có một điều làm mình thắc mắc, sau một hồi Hannibal nói. Hãy nhớ lại bức thư của ông Angus. Thư nói đến “bí mật Hồ Con Ma” con ma canh gác xem có kẻ thù đến từ biển cả hay không. Hang động giấu kín không phải là nơi lý tưởng để canh chừng hồ! - Khi tìm ra hang động bí mật, ta sẽ hiểu ra, Peter lạc quan nói. - Phải, có thể cậu nói đúng! Hannibal đồng tình. Hans đưa Peter và Bob về nhà, rồi nhanh chóng về Thiên Đường Đồ Cổ. Hannibal thao thức rất lâu, mở mắt nhìn, nhưng không thấy ánh đèn Noel ở Rocky. Cuối cùng, mắt Hannibal nhắm lại, nhưng cậu lại mơ đến phòng mật, những tấm đan to, gỗ mỏ, hòn đảo Cabrillo và ông Angus Rồi đột ngột, Hannibal vụt ngồi dậy trên giường. Cậu nửa tỉnh nửa ngủ. Mí mắt chớp chớp. Bên ngoài trời vẫn tối, nhưng mặt đồng hồ dạ quang chỉ gần tám giờ Mưa to gõ lách tách trên mái nhà, phía trên đầu. Nhưng Hannibal không hề quan tâm đến trời mưa. Ánh nhìn chăm chăm, bất động trên giường, Hannibal nghĩ đến vụ bí ẩn Hồ Con Ma: giải đáp vừa mới phát hiện lên đột ngột! Chương 19
- Alfred Hitchcock Vụ bí ẩn quyển nhật ký mất trang Dịch giả: Đài Lan Chương 19 CHÌA KHÓA VỤ BÍ ẨN Hannibal rửa mặt đánh răng trong nháy mắt, rồi điện thoại hẹn Peter và Bob có mặt ở kho bãi Thiên Đường Đồ Cổ mười lăm phút nữa. - Vụ bí ẩn đã giải xong rồi, thám tử trưởng thông báo. Đáng lẽ mình phải hiểu ra sớm hơn. Mình thật là mù quáng! Tới nhanh nhé! Rồi Hannibal gọi Harvey. - Anh biết kho báu nằm ở đâu rồi, Harvey à, thám tử trưởng tuyên bố. Em hãy chuẩn bị cuốc, xẻng, lấy áo mưa và chờ bọn anh. Hans sẽ chở ta đi! Trong khi Hannibal nuốt nhanh bữa ăn sáng, chuông điện thoại reng. Giáo sư Shay gọi: - Suốt đêm, tôi cứ nghĩ đến cái hang mật ấy, Hannibal à, và tôi nghĩ tôi đã đoán ra được cách ông Angus đánh dấu vị trí hang! Con ma - Thưa bác, không có hang động mật nào hết ạ - Thám Tử Trưởng đáp. Cháu tin chắc mình đã tìm ra được chìa khóa của vụ bí ẩn. - Cái gì! Giáo sư thốt lên. Cậu nói là không có hang mật à? Vậy thì sao? Nói nhanh đi Hannibal! - Cháu sẽ kể chi tiết cho bác sau. Hẹn gặp bác ở Hồ Con Ma! - Tôi đến ngay. Mười phút sau, Ba Thám Tử Trẻ gặp nhau ngoài sân kho bãi, dưới trời mưa tầm tã. Hans đến nhanh cùng chiếc xe tải nhẹ. Ba cậu vội vàng lên xe. Bob và Peter hết sức nóng ruột hỏi dồn dập sếp: - Babal, nói nhanh cho bọn mình nghe đi! - Thế này, Hannibal giải thích. Đêm nay, khi xoay vòng trong đầu các dữ liệu đề bài toán
- một lần nữa, mình nhớ lại một điều mà Bob đã nói hôm qua. Khi đó, sự thật hiện ra trong đầu mình! Peter rên rỉ. - Làm ơn đừng để bọn mình chờ nữa! Bob nói gì? - Bob gợi ý rằng ông Angus có thể trồng một cây để làm dấu. Mà ông đã làm đúng như vậy. - Cây à! Peter thốt lên. - Không phải là cây giống như bên Tô Cách Lan, như Bob nghĩ, mà là một cây có vẻ bề ngoài làm cho bà Laura nhớ đến ngôi nhà quê hương. Thế là ông ra đảo Cabrillo để mua một cây bách cong queo giống con ma. Ông Angus đã trồng một con ma bên Hồ Con Ma, các cậu à! - Trời đất! Bob kêu. Vậy, nếu mình hiểu đúng, thì chỉ còn việc tìm cây bách già cỗi ấy. - Không dễ đâu, Peter nhận xét. Xung quanh nhà gia đình Slunn toàn là cây cối, khắp mọi phía. Làm sao tìm ra được đúng cây đó? - Cậu thử suy nghĩ một chút, Hannibal nói. Cậu hãy nhớ đến công nhân và gỗ mỏ mà ông Angus đi tìm ở Powder Gulch. Bao nhiêu vật liệu và nhân công là không cần thiết để chỉ xây dựng một hang động đơn giản. Vậy nếu gỗ và những thứ còn lại đã không được dùng để đào mỏ, mà cũng không phải để xây hang động ngầm, thì để làm cái gì? Suy nghĩ riết, mình kết luận rằng mục đích mấy tấm ván không phải là để chống đỡ đất mà để chứa nước. - Cậu nói sao? Bob la lên. - Đơn giản thế này thôi: đúng là thợ mỏ mà ông Angus thuê đã đào một cái lỗ, nhưng trong khi họ đào, phải ngăn không cho nước tràn vào cái lỗ ấy. Gỗ mỏ và cột chống đỡ đã được dùng để làm việc đó. Cái mà ông Angus quan tâm, là phần đất mà người ta lấy ra từ cái lỗ. Khi xong việc, ông Angus mua mười tấm đan lớn để làm thành một con đường một lối đi lối đi của con ma! Ông ra đảo Cabrillo mua một cây bách. Và vật mà ông mua ở cửa hàng Right là một cái đèn thuyền! Cuối cùng, Bob và Peter cũng hiểu ra cái mà thám tử trưởng để cho hai bạn thử đoán: - Đảo! Bob và Peter đồng thanh kêu. Hòn đảo ngay giữa hồ nhỏ! - Đúng! Hannibal rạng rỡ tuyên bố. Ông Angus đã xây hòn đảo nhỏ này, ở Hồ Con Ma. Đó chính là món quà bất ngờ dành cho bà Laura. Mọi người cứ nghĩ rằng ông Angus tìm thấy hồ và đảo có sẵn, và nhớ đến quê hương. Nhưng không phải vậy! Ông đã xây hòn đảo! Lúc đầu, có lẽ có mũi đất nhỏ nhô ra hồ. Có lẽ ông Angus dùng đất để làm đảo. Ván gỗ và cột chống đỡ giữ nước hai bên. Xây xong đảo, chỉ cần tháo ván gỗ để nước tràn vào choán chỗ mũi đất đã biến
- mất. Rồi đặt mấy tấm đan. Khi đó, ông Angus trồng cây ma để nhớ đến truyền thuyết Tô Cách Lan. Cái đèn, treo ở đầu cây sào, bổ sung cho phong cảnh. Nói cách khác, ông Angus đã tái tạo lại cái mà ông “yêu thích ở nhà” cảnh nhìn hồ! Ông nghĩ bà Laura sẽ thích phong cảnh gợi nhớ ấy. Chỉ khi ông biết thuyền trưởng Argyll Queen đang lùng ông, ông mới nghĩ đến việc dùng hòn đảo làm chỗ giấu. Ông để lại bức thư và quyển nhật ký thứ nhì để chỉ chỗ giấu! Bob và Peter há miệng khâm phục sự thông minh của sếp! Cuối cùng Bob nói khẽ: - Không ai biết hết, ngoại trừ Angus và đám thợ mỏ. Nhưng thời ấy, thợ mỏ đi lại nhiều, làm việc nay đây mai đó! Việc xây đảo không có gì bí mật cả. Khi cuộc săn lùng kho báu bắt đầu, người ta đã quên mất nguồn gốc hòn đảo. Sau này, gia đình ông Angus cũng nghĩ hòn đảo là kết quả của tạo hóa y như cái hồ! Do quyển nhật ký thứ nhì bị thất lạc, con cháu ông Angus không hề biết ông đã thuê thợ mỏ. - Thật may là bọn mình đã tìm ra quyển nhật ký ấy! Peter thốt lên. Chỉ còn tìm ra kho báu là xong! - Coi như xong, Hannibal tin tưởng khẳng định. - Mình còn thắc mắc một chi tiết nữa, Bob nói khẽ. Ý ông Angus muốn nói gì khi viết: “nhìn bí mật trong gương”? - Hồ giống như gương, Peter gợi ý. - Mình nghĩ mình sẽ trả lời được câu hỏi của cậu, Bob à, Hannibal nói. Nhưng mình muốn đến nơi đã. Xe tải nhẹ sắp đến nơi, thì Hans thắng đột ngột, khiến ba hành khách trẻ bị ngã vào nhau. Cả ba nhảy xuống đất, chạy ra phía trước. Cách đó vài mét, xe hòm của giáo sư Shay đang dừng cạnh một bụi thông, cửa trước rộng mở. Giáo sư đang ngồi sau tay lái, Harvey cúi xuống ông. - Có chuyện gì vậy bác? Hans lo lắng hỏi. Bác không khỏe à? - Một chút nữa sẽ đỡ hơn, giáo sư vừa nói vừa xoa cằm. Khi thấy Ba Thám Tử Trẻ, ông ngồi thẳng dậy. - Java Jim, ông giải thích. Tôi vừa mới đến được vài phút. Đột nhiên tôi nhìn thấy hắn trên đường. Tôi dừng xe ngang tầm với hắn để tóm hắn, nhưng hắn nhanh hơn. Chính hắn tấn công tôi. Tôi thấy hắn chạy trốn vào đám cây. - Java Jim! Hannibal thốt lên. Nếu vậy, không được để mất giây phút nào. Harvey! Dụng cụ đâu! Nhanh lên!
- Chương 20 Alfred Hitchcock Vụ bí ẩn quyển nhật ký mất trang Dịch giả: Đài Lan Chương 20 BÍ MẬT CỦA CON MA Chẳng bao lâu, bà Slunn nhìn theo nhóm gồm bốn cậu và thêm Hans, giáo sư Shay, lên đường ra hồ, dưới trời mưa tầm tã. “Lối đi của con ma” dẫn cả bọn đi hàng một ra đến hòn đảo nhỏ xíu rải đầy lá kim thông. - Truyền thuyết kể rằng con ma canh chừng kẻ thù đến, Hannibal nhắc lại. Vậy ta phải tìm “con ma”, tức cây bách cong queo, trên điểm cao nhất của hòn đảo! Trên đỉnh cao nhất, có cây sào với cái đèn. Peter tháo đèn ra để xem xét. - Hannibal, cậu nói đúng! Peter kêu. Vật này có miếng đồng khắc chữ Right. - Nhanh lên! Tìm cây bách đi, Hannibal ra lệnh. Cả nhóm không phải đi xa. - Nó đây rồi! Giáo sư đắc thắng thông báo. Đó là một cây bách dị dạng, giống y như những cây trên đảo Cabrillo. Dưới mưa, trông nó rất giống một con ma hình người, với cái đầu bù xù và tay cong queo dang ra về hướng hồ. - Nhìn kìa, Bob vừa nói vừa chỉ ngôi nhà gia đình Slunn. Từ nhà, hầu như không thể thấy cây nổi, nó bị những cây to hơn che khuất. Hèn gì ta không để ý đến nó! - Có thể, vào thời ông Angus, thì nhìn thấy cây rất rõ, Hannibal đánh giá. Nhưng mấy cây bách dị hình này mọc chậm lắm. Trong một thế kỷ, có lẽ cây này không lớn được bao nhiêu so với mấy cây xung quanh. - Thôi, bàn về cây cối như vậy là đủ rồi, Peter nóng lòng lầm bầm. Đào đi! Dường như chúng ta đến trước. Java Jim chưa qua đây. Không có dấu vết đào bới nào.
- - Bắt đầu đi, anh Peter! Harvey vừa kêu vừa chụp lấy một cây cuốc. Ta hãy đào quanh cây bách. - Không, Hannibal bình tĩnh nói. Không phải ở đó! Mọi người ngạc nhiên nhìn thám tử trưởng. - Nhưng bức thư nói đến con ma, giáo sư Shay nhắc nhở. Chắc là kho báu ở đây thôi! - Bức thư còn khuyên nhìn bí mật trong gương! Do ở đây không có gương, ta phải hiểu “giống như trong gương”. Một tấm gương phản chiếu các đồ vật đảo ngược lại. Vậy ta phải hiểu ngược lại cách con ma chỉ để tìm kho báu. Hannibal chỉ vào cánh tay gầy cỗi dài của “con ma” hướng về hồ. - Thay vì nhìn về hướng nó chỉ, ta hãy xem hướng đối ngược. Ta thấy gì nào? Hannibal vừa nói vừa ra đứng trước cây bách nhìn. Mọi người xúm sau lưng Hannibal. - Trời mưa lớn quá, không thấy gì hết, Bob nói. Trời tối quá. - Harvey ơi, đưa đèn pin đây. Hannibal đặt đèn pin song song với cành cây, rồi bật sáng lên. Chùm sáng đâm thủng màn mưa giống như đèn pha vào một khoảng đất bằng phẳng, phủ đầy bụi cây. - Đi, các bạn ơi! Thám tử trưởng kêu. Tất cả chạy theo Hannibal. Và đột nhiên, mọi người thất vọng đứng lại. Nếu địa điểm đã được chọn rất hay để cất giữ kho báu, thì kho báu đã bay mất. Thật vậy, một cái lỗ to tướng nằm dưới chân nhóm người tìm kho báu. - Người ta đã lấy cắp kho báu! Harvey tức giận nói. - Có ai đã đến trước bọn mình, Peter càu nhàu. Giáo sư Shay cúi xuống lượm một cái gì đó. - Nút áo bằng đồng. Java Jim! Chính hắn đã chiếm mất kho báu. Khi gặp tôi, có lẽ hắn đã ra tay xong rồi. - Ta hãy đi báo cảnh sát, Hans khuyên. Thế là nhóm người quay về nhà gia đình Slunn, gọi điện thoại cho cảnh sát trưởng Reynolds, giải thích rằng Ba Thám Tử Trẻ cần trợ giúp để bắt Java Jim. Sau đó, Hannibal lôi kéo mọi người ra chỗ giáo sư Shay bị tên vô lại tấn công. Khu xung quanh xe hòm không tiết lộ được điều gì, nhưng đột nhiên, giáo sư chỉ một khoảng bùn, cách xe ông không xa. Dấu ủng in rõ, đi theo hướng về con đường lớn. - Tên cướp! Giáo sư la lên. Chắc là hắn có xe chờ gần đây. Giờ hắn đã đi xa rồi!
- Hannibal cúi xuống nhìn dấu chân còn mới. - Java Jim không mang nặng khi qua đây! Thám tử trưởng tuyên bố. Khi bác gặp, hắn đi tay không à? - Đúng, giáo sư nói. Có lẽ hắn đã mang kho báu ra xe rồi. Hắn quay lại vì một lý do nào đó. E rằng ta sẽ không bao giờ tóm lại được hắn. - Có thể, Hannibal nói khẽ. À, Harvey ơi, chú Rory đâu rồi? - Sáng nay, em không gặp chú. Hình như chú ra ngoài. - Em bảo chú Rory chỉ ở nhà em mới được một năm thôi à? Tự chú đến ở à? - Thì chú có thư của một người mà nhà em quen bên Tô Cách Lan. Chú biết hết về gia đình mẹ con em và về ngôi nhà cũ. - Bất cứ ai cũng có thể hỏi và nắm thông tin! Peter ngắt lời. Hannibal ơi, cậu nghi Rory đồng lõa với Java Jim hả hay thậm chí chính là Java Jim? - Vóc dáng bằng nhau, Hannibal thừa nhận. Và ngay từ đầu chú Rory cố ngăn cản không cho ta tìm kho báu. Chú Rory vắng mặt ở Hồ Con Ma hai lần mà Java Jim toan lấy cắp quyển nhật ký! - Và chú ấy biết bọn mình ra mỏ đá, Bob nhắc lại. Chú là người đầu tiên được bọn mình thông báo về tấn đá granit đặt mua ở hãng Ortega. Rất có thể chú ấy đã nhốt bọn mình trong nhà chòi, rồi quay lại đây đập phá xưởng hun khói thịt. Lúc ấy chú không biết rằng đá granit là những tấm đan. - Nhưng ta đã thấy Stebbin ở nhà chòi, giáo sư Shay bắt bẻ. - Phải, nhưng lúc đó Stebbin đang thử mở khóa. Nếu trước đó đã nhốt Bob và Peter thì Stebbin đã không làm thế. Stebbin đã biết rằng cửa bị khóa. Ngoài ra ngay sau khi nhà xe bị cháy có ai thấy kẻ mà ta đuổi theo đâu? Không ai thấy! Ta chỉ chạy do Rory nói là có người. Hay chú ấy nói láo? - Cậu nghĩ chính chú Rory định lấy cắp quyển nhật ký trong nhà xe à? Bob hỏi. Và chú ấy nói là đã nhìn thấy Java Jim, trong khi chú ấy chính là Java Jim? - Các anh quên rằng bác Shay đã thấy một người! Harvey bắt bẻ. Bác nghĩ là Stebbin. - Bởi vì tôi đang nghĩ đến Stebbin, giáo sư thú nhận. Thật ra, rất có thể tôi chỉ tưởng tượng thôi. Rory cứ nói là có thấy người và tôi cứ nghĩ là Stebbin, thế thôi! - Chính chú Rory là kẻ trộm! Peter la lên. Chú ấy đã lấy - Tôi lấy cái gì ? Một giọng nói vang như sấm gầm lên.
- Anh chàng Tô Cách Lan đang đứng đó trừng mắt nhìn cả nhóm Hannibal xúc động tựa capô xe hòm của giáo sư Shay, thả rơi đèn pin. Hannibal cúi xuống lượm lên lại. - Hans! Giáo sư la lên. Tóm lấy Rory! Hans đứng dậy. Nét mặt thám tử trưởng rất lạ. Hannibal lại chạm vào xe giáo sư một lần nữa, nét mặt khó hiểu. Rồi Hannibal quay sang Hans. - Không phải đâu, anh Hans! Thám tử trưởng nói với một giọng cương quyết. Anh cứ để chú Rory yên. Không phải chú ấy là thủ phạm. Em lầm! Chương 21 Alfred Hitchcock Vụ bí ẩn quyển nhật ký mất trang Dịch giả: Đài Lan Chương 21 KHO BÁU HẢI TẶC Hans do dự, hết nhìn Hannibal, đến nhìn giáo sư Shay. Giáo sư lại ra lệnh: - Bắt lấy McNab, Hans ơi! Hannibal! Thức tỉnh đi chứ! Cậu thừa biết Rory là thủ phạm mà. - Chú ấy nhốt bọn mình ở mỏ đá, Bob nhắc lại. - Và toan lấy cắp quyển nhật ký trong nhà xe, Peter nói thêm. Rory tái mặt. Hans đặt bàn tay to tướng của mình lên vai Rory. - Đứng yên nhé! Nhưng Hannibal lắc đầu. - Đúng là chú Rory toan lấy cắp quyển nhật ký và nhốt Bob và Peter trong nhà chòi. Cũng chính chú ấy đập phá xưởng hun khói. Nhưng chú không phải là Java Jim, và chú không lấy cắp kho báu. - Vậy cậu nghĩ là Java Jim và Stebbin!
- - Stebbin không chạy theo kho báu. Thậm chí, theo một kiểu, hình như Stebbin muốn giúp ta nữa kìa. Khi lẻn vào bộ tham mưu, Stebbin không lấy cắp quyển nhật ký của ông Angus mà chỉ chụp lại, để không cản trở chúng ta. Điều khác nữa: ta chỉ thấy Stebbin khi có Java Jim đâu đó. Stebbin đi theo Java Jim, cũng giống như đi theo ta. Ở Santa Barbara, Stebbin định nói chuyện với ta, nhưng ta đã làm Stebbin hoảng sợ. Mình chắc chắn là chính Stebbin đã nhờ một thằng bé báo tin cho anh Hans về chỗ ta bị té. Và Stebbin cũng định thả tự do cho Bob và Peter khi bị ta nhìn thấy ở mỏ đá. - Cậu cho rằng Java Jim hoạt động một mình à? Bob hỏi. - Có và không. Java Jim là một nhân vật rất lạ lùng, Hannibal giải thích. Mặc dù trông như người ở vùng khác, nhưng lại rất rành vùng này. Hắn đến kho bãi Thiên Đường Đồ Cổ ngay sau khi Bob ghé qua Hội Sử Học. Hắn đột nhập vào trụ sở Hội Sử Học, ngày mà ta ra đảo Cabrillo. Nhưng để làm gì? Ngược lại, hắn không cần qua ông Pigeon để biết rằng báo lưu cũ nằm ở Santa Barbara: hắn đi thẳng đến ông Widmer. Làm sao hắn biết được rằng bác Widmer đang giữ báo lưu. - Úi chà! Cậu nói đúng. Làm thế nào hắn biết được? - Peter à, hắn biết được, bởi vì hắn biết rõ lịch sử vùng này. Hắn là chuyên gia! Chú Rory không phải là người duy nhất xuất hiện ở Powder Gulch sau khi ta bị rắc rối với Java Jim. Giáo sư Shay cũng có mặt ở đó. Mà giáo sư Shay lại là chuyên gia về sử học. Java Jim và giáo sư là cùng một người duy nhất. Chính giáo sư đã lấy cắp kho báu! Giáo sư Shay đứng cười dưới mưa: - Buồn cười quá, cậu ơi! Tôi sẽ không thèm bào chữa nữa. Cậu lầm to từ A đến Z. Mà tôi nhỏ gầy hơn tên vô lại kia nhiều! - Không hơn bao nhiêu. Áo vét thủy thủ dày làm cho bác mập ra. Hans, Rory và ba cậu chưng hửng nhìn Hannibal. Thám tử trưởng vẫn bình tĩnh nói tiếp với giáo sư: - Tối hôm qua, khi Peter nói đến cái lỗ dưới đất, bác đã đoán ra sự thật trước tụi cháu. Ban đêm, bác đã mò ra đảo và khi trời bắt đầu sáng, bác đã đào kho báu lên. Khi đi ngang qua nhà gia đình Slunn, bác đã nghe chuông điện thoại reng. Để kiểm tra xem cú điện thoại có nguy hiểm đối với bác hay không, bác đã kê tai vào cửa nghe lén. Theo những câu trả lời của Harvey, bác đã hiểu rằng tụi cháu nắm được lời giải của vụ bí ẩn. Nếu ôm kho báu trốn đi lúc đó, bác sẽ bị lộ. Khi phát hiện lỗ hổng trống không, sau này tụi cháu có thể nghi bác. Nên bác lẻn vào nhà xe để
- dùng máy điện thoại trong đó và bác đã gọi cháu như thể bác đang ở nhà. Sau đó, bác chỉ việc bình thản ngồi trong xe chờ tụi cháu để kể câu chuyện bịa đặt: Java Jim đã tấn công bác và lấy kho báu đi! Bị hướng nhầm, cảnh sát chỉ nghĩ đến việc truy lùng một tên râu hoang tưởng! Có tiếng còi xe cảnh sát hụ lên. Bây giờ, mọi người đều nhìn giáo sư Shay. - Hannibal, cậu có khả năng chứng minh những gì cậu vừa mới nói không? Giáo sư hỏi với một nụ cười khinh bỉ. - Tất nhiên. Bác đã lầm to khi nói là bác đang gọi điện thoại cho cháu từ nhà bác, lúc tám giờ sáng và thông báo rằng bác sẽ lên đường đi gặp tụi cháu. Bởi vì trước tám giờ, trời đã mưa xối xả. - Mưa? Có liên quan gì? - Nền đất dưới xe bác hoàn toàn khô ráo, Hannibal nói. Và máy xe của bác đã nguội lạnh. Vậy là bác có mặt ở đây từ lâu lắm rồi. Thấy mình bị lộ, giáo sư Shay tức giận kêu lên một tiếng, rồi đột ngột bỏ chạy về hướng con đường lớn. Khi ông sắp đến những cây đầu tiên của phần rừng thưa, hai chuyện xảy ra cùng một lúc. Một bóng người bắn ra từ sau cây, tóm lấy giáo sư, và xe cảnh sát đến hiện trường, với tiếng thắng kêu rít. Shay và người kia lăn lộn vào nhau. Hai cảnh sát chạy đến để cản hai người. Cảnh sát trưởng Reynolds, Ba Thám Tử Trẻ và các bạn cùng đi theo. Mọi người nhận ra rằng đối thủ của giáo sư Shay chẳng ai khác là Stebbin! - Chuyện gì vậy? Cảnh sát trưởng hỏi. Chàng trai trẻ đang vật lộn với giáo sư Shay có phải là tên trộm không? Ủa đó là Stebbin mà! - Tôi đúng là Stebbin, nhưng tên trộm là Shay! - Chú ấy nói đúng! Hannibal la lên và nhanh chóng tóm tắt lại toàn bộ câu chuyện. Dường như, – Hannibal kết thúc – chú Stebbin chưa hề lấy cắp cái gì. Có lẽ chú ấy đã phát hiện rằng giáo sư đang săn lùng kho báu và bị giáo sư tống khứ đi chỗ khác bằng lời tố giác giả mạo. - Đúng! Stebbin cương quyết khẳng định. Khi được tạm tha nhờ hạnh kiểm tốt, tôi đã bám theo Shay với hy vọng chứng tỏ mình vô tội. Bị cảnh sát tra hỏi nghiêm khắc, rốt cuộc giáo sư Shay chịu thú nhận rằng ông đang giữ kho báu. - Tôi để dưới yên sau xe, ông giải thích. Trong đó có bố trí chỗ giấu kín đáo. Trong đó, cảnh sát tìm thấy bộ y phục Java Jim: áo khoác, mũ kết thủy thủ, mặt nạ cao su có râu đen và vết sẹo. Nhưng cái mà mọi người quan tâm là cái rương rỉ sét giấu dưới đống quần áo.
- Khi mở ra, trong rương có hàng tá nhẫn, vòng đeo tay, vòng đeo cổ, dao găm cẩn đá quý, hàng trăm đồng tiền vàng. Đó chính là kho báu mà hải tặc đã cướp được của những chiếc thuyền bị tấn công! - Úi chà! Peter sửng sốt kêu. Cũng phải mấy triệu đôla! - Không dám tin mắt mình nữa, Rory nói thật. Trong khi mọi người ngắm kho báu, giáo sư Shay đột ngột nổi giận: - Tôi không phải là tên trộm! Kho báu này là của tôi. Angus Slunn đã lấy cắp của tổ tiên tôi. Tôi chính là cháu của thuyền trưởng Argyll Queen! - Công lý sẽ phán xét, cảnh sát trưởng Reynolds nói. Nhưng tôi không nghĩ rằng sau một thế kỷ, ông lại có thể có được cơ sở để khiếu nại đâu. Mà chính thuyền trưởng cũng cướp kho báu này của hải tặc hải tặc thì lấy của những người khác nữa! Tôi nghĩ, kho báu thật sự là của bà Slunn. Nếu ông không bị xét xử về tội ăn cắp, thì ông cũng bị xét xử về tội gây thương tích cho người khác và bịa chuyện để làm cho Stebbin bị ngồi tù! Xe cảnh sát ra đi cùng giáo sư Shay, đến lượt giáo sư sẽ nếm mùi tù. Cảnh sát trưởng Reynolds mang theo kho báu, để tạm cất giữ, trong khi chờ xét xử. Nhưng đó chỉ là thủ tục. Trong khi tù nhân bị dẫn đi, ba thám tử trẻ, Harvey, Hans và Rory nhanh chóng trở về kể cho bà Slunn về sự việc. Bà hết sức sửng sốt. - Vậy, đúng là có kho báu thật và các cậu đã tìm ra! Cuối cùng bà nói. - Của mình đấy, mẹ ơi! Harvey hăng hái reo lên. Nhà mình giàu rồi. Hannibal, Bob và Peter cũng vui mừng mỉm cười. - Hannibal à! Peter đột nhiên nói. Có điều mình chưa hiểu. Giáo sư giả làm Java Jim chạy theo kho báu. Nhưng cậu nói rằng chú Rory đã toan lấy cắp quyển nhật ký, chính chú ấy đã nhốt Bob và mình trong nhà chòi ở mỏ đá và cố cản đường đi đến kho báu của bọn mình. Tại sao chú Rory lại làm thế? Hannibal mỉm cười với Rory. Anh chàng Tô Cách Lan đột nhiên có vẻ như muốn độn thổ. - Peter ơi, tuy không chắc, nhưng mình nghĩ chú Rory đang dự định hỏi cưới bà Slunn. Chú ấy ngại rằng, nếu giàu có, cô sẽ không thèm lấy chú nữa! Bà Slunn ngạc nhiên nhìn Rory. Anh chàng Tô Cách Lan đỏ mặt như màu cà chua. - Anh Rory ơi! Bà mỉm cười nói tử tế. Tôi không ngờ là có chuyện này! Mọi người đồng cảm quay sang nhìn Rory. Dưới bao nhiêu ánh nhìn chĩa vào mình, anh chàng
- tội nghiệp chuyển từ màu cà chua sang màu cà tím. Anh chưa bao giờ bị bối rối như thế trong đời mình! Chương Kết Alfred Hitchcock Vụ bí ẩn quyển nhật ký mất trang Dịch giả: Đài Lan Chương Kết VÀI ĐIỂM CUỐI CÙNG ĐỂ LÀM RÕ Alfred Hitchcock nhìn Ba Thám Tử Trẻ đang ngồi đối mặt ông, trong phòng làm việc. - Thế là các cậu vừa mới tìm ra một kho báu cổ xưa hơn một thế kỷ, bất chấp muôn vàn khó khăn trở ngại? Nhà đạo diễn lừng danh mở đầu câu chuyện. Xin có lời khen các cậu! - Bà Slunn đã thưởng cho tụi cháu bằng cách tặng tụi cháu vài đồng tiền vàng cổ, Hannibal nói. Cô còn cho phép tụi cháu giữ lại chiếc nhẫn tìm thấy trong rương. Đó là viên hồng ngọc thật. Rất có giá trị! - Câu chuyện kho báu hải tặc này hấp dẫn thật, ông Hitchcock nói tiếp. Có thể mượn chủ đề làm bộ phim. Này! Giáo sư Shay có đúng con cháu thuyền trưởng tàu Argyll Queen không? - Dạ đúng, thưa bác. Về điểm này, ông ấy không nói láo. Ông cũng là chuyên gia về sử học. Ngoài ra, thời thanh niên, ông đã từng là thủy thủ. Chính niềm say mê những cuộc phiêu lưu hàng hải đã thôi thúc ông nghiên cứu lịch sử của chính gia đình mình và làm ông phát hiện kho báu. Ông xoay sở để được đề bạt vào Hội Sử Học và để có điều kiện ra tay. Nhưng Stebbin đã phát hiện hành động của ông. Nên để loại bỏ kỳ đà cản mũi này, ông đã bịa ra lời tố cáo giả và cho nhốt Stebbin vào tù. Khi bà Slunn tặng quyển nhật ký của ông Angus cho Hội, giáo sư đã nhận thấy ngay là thiếu hai tháng giữa kết thúc nhật ký và ngày Angus bị ám sát. Ông nghi là còn một phần thứ hai đâu đó. Ông kiên quyết tìm ra phần thiếu sót và không ngần ngại lẻn vào nhà gia đình Slunn nhiều lần để lục lạo trong đống đồ của Angus. Ông còn lần theo dấu vết những
- món đồ mà bà Slunn đã bán đi. Ông bị lỡ mất cái rương ở San Francisco và cố lấy kịp ở viện bảo tàng, nơi ta gặp ông lần đầu dưới lớp hóa trang Java Jim. Thật vậy, vì ông Acres, chủ viện bảo tàng, biết mặt giáo sư Shay, mà giáo sư thì lại không muốn để ông Acres đoán mình đang tìm kho báu, nên phải tìm cách khác. Nhân vật Java Jim, hoàn toàn bịa đặt ra, rất thích hợp cho việc này. Hơn nữa, đó lại là cái “bình phong” lý tưởng cho Shay! Khi nhập bọn với tụi cháu để tìm kho báu, giáo sư cố gắng hết sức để chứng tỏ rằng Java Jim là người có thật. Chính vì vậy mà giáo sư đã bịa ra câu chuyện Java Jim đột nhập vào Hội Sử Học. Đó là một sai lầm to, bởi vì cháu thấy nghi ngờ câu chuyện ấy, do Java Jim không có lý do gì để vào trụ sở Hội Sử Học. Nên chuyện nói láo này là khả nghi. - A! Điều này là chuyện thường, Alfred Hitchcock nhấn mạnh. Cứ muốn tỏ tài khôn, là bọn bất lương lại phạm sai lầm. - Thưa bác, giáo sư Shay không là tội phạm dày dạn kinh nghiệm, Bob nhận xét. Giáo sư bị kho báu làm mê hoặc! Ông đã nhận lỗi và xin được tha thứ. Bà Slunn rộng lượng quyết định rằng ông có quyền nhận một phần ba số của cải tìm thấy. Ông Shay sẽ dùng một phần để thanh toán phí luật sư và đền bù thỏa đáng cho Stebbin. Ngoài ra, ông sẽ tặng viện bảo tàng Hội Sử Học vài món đồ đẹp. - Bà Slunn rộng lượng đến nỗi bà sẽ không kiện ông Shay. Thật ra cũng không có chứng cớ là ông ấy đã bẻ khóa đột nhập vào nhà bà. Do chính tụi cháu cũng không kiện ông, nên ông chỉ còn mang tội tạo chứng cớ giả chống lại Stebbin, làm Stebbin bị tù. - Còn về Stebbin, ông Hitchcock hỏi, cậu ấy chỉ rình theo giáo sư với hy vọng chứng minh mình vô tội mà thôi hay còn nguyên nhân nào khác? - Dạ, chỉ có vậy thôi. Chú ấy muốn bắt quả tang giáo sư. Chú ấy có thấy giáo sư trốn ra khỏi kho bãi nhà cháu, cầm theo một cái gì đó đen đen, sau đó lại tức giận vứt đi ngay. Stebbin lượm lên thử: đó chỉ là bìa tập, trống không. Stebbin hiểu ra rằng Shay-Java đang tìm một quyển nhật ký thứ nhì. Chú ấy không biết rằng tụi cháu đang giữ quyển nhật ký ấy. Chú ấy đến nhà gia đình Slunn để tìm thử, nhưng bị Rory phát hiện và đuổi theo. - Sau đó, ông Hitchcock nói tiếp, chắc là Stebbin nhìn thấy quyển nhật ký trong tay cậu và chụp lại để biết. Stebbin thật lòng muốn giúp mọi người, nhưng sợ không ai nghe mình sau khi bị giáo sư Shay tố cáo. - Dạ phải, thưa bác, Bob nói. Chú ấy nghĩ tụi cháu tin hoàn toàn lời giáo sư Shay. Nên chú ấy chỉ đi theo tụi cháu, mong có cơ hội vạch mặt kẻ thù và cũng muốn bảo vệ tụi cháu khi có khó
- khăn. - Người ta hoàn toàn thừa nhận sự vô tội của chú ấy, Hannibal thông báo. Chú ấy đã nhận lại công tác ở Hội Sử Học. Cháu vẫn hy vọng giáo sư Shay sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc vì tai hại đã gây ra! Bởi vì dù hối hận cũng không xóa được tội lỗi. - Hãy cho tôi biết về anh chàng Rory lãng mạn! Ông Hitchcock yêu cầu. Anh chàng ra sao rồi? - Cuối cùng chú ấy cũng hỏi cưới bà Slunn, Hannibal mỉm cười đáp. Chú Rory muốn ngăn không cho tụi cháu tìm kho báu, vì sợ rằng, một khi đã giàu có, cô không chịu lấy một người không có tiền. Bà Slunn đã mắng chú ấy vì suy nghĩ không hay này và đã nhận lời trở thành vợ chú! - Vậy thì mọi việc kết thúc tốt đẹp! Một lần nữa, xin chúc mừng Ba Thám Tử Trẻ! Nhưng tôi còn có một suy nghĩ về khoảng đất khô ráo dưới xe giáo sư Shay. Cũng có thể giáo sư cho xe đến đậu ngay chỗ trước đó chỉ vài giây có xe của Java Jim, nếu tên này có thật! Máy xe cũng nguội nhanh khi trời mưa! - Có thể, Hannibal thừa nhận. Nhưng khi nghi ngờ Shay chính là Java Jim, cháu có nhớ lại một sai lầm khác của ông - Sai lầm nào? - Khi nói là có thấy ai đó chạy ra khỏi nhà xe bị cháy, thì chú Rory khẳng định đó chính là Java Jim! Còn giáo sư thì lại nói đó là Stebbin. Tất nhiên là ông ấy không nhìn thấy ai cả, nhưng lại cãi cọ quyết liệt với chú Rory. Tại sao ông lại cứng đầu cãi với chú ấy như thế? Bởi vì ông ấy biết rõ là Rory nói láo. Rory không thể nào thấy Java Jim được, vì Java Jim chính là Shay! - Trời ơi! Sau khi Ba Thám Tử Trẻ ra về, ông Hitchcock thở dài khẽ. Ông cảm thấy gần như tội nghiệp cho tên tội phạm sắp phải đối mặt với Hannibal Jones và hai bạn! HẾT



